Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
"Mùa đông năm ngoái," Thang Lâm cố gắng nói với giọng điệu trần thuật.
Tống Dịch nói: "Đã qua hơn nửa năm rồi."
Thang Lâm hừ một tiếng: "Ý anh là trách tôi không nói cho anh sớm hơn sao? Anh biệt vô âm tín cả nửa năm trời, tôi làm sao mà nói cho anh được?" Cô nhớ ra mình có số điện thoại của anh, dừng một chút, rồi lại hờ hững nói: "Tôi sẽ không lãng phí tiền điện thoại của mình vì chuyện này đâu. Với lại, cho dù có gọi điện nhắn tin thì có người cũng chưa chắc đã trả lời."
Thang Lâm như nghĩ ra điều gì đó, lại nói: "Có lẽ chuyện này anh sẽ trả lời, nhưng rồi sao chứ?"
Tống Dịch nhìn bộ dạng đầy vẻ bất bình của Thang Lâm, buồn cười nói: "Tôi chỉ nói một câu, em lại nói một tràng dài như vậy. Tôi có nói là trách em đâu?"
Câu nói quen thuộc, Tống Dịch đã từng nói ở trường bắn Lilan.
Thang Lâm khẽ giật mình, ngay sau đó ngẩng cằm lên: "Anh có trách cũng không trách được tôi."
Tống Dịch cười khẽ: "Đương nhiên là không trách được em."
Thang Lâm: "Vậy anh nói "đã qua hơn nửa năm" là ý gì?"
"Đã qua hơn nửa năm…" Giọng Tống Dịch dừng lại.
Tống Dịch lại nói: "Anh gần như đã quên mất có một người như vậy."
Thang Lâm ngạc nhiên: "Quên rồi? Ý gì?"
Tống Dịch lại đặt cuốn sách trên tay xuống đất, rồi đứng thẳng người lên, lấy sách từ trên giá.
Thang Lâm kéo tay Tống Dịch, vội hỏi: "Anh có ý gì? Nói cho rõ ràng."
Tống Dịch lần nữa cúi đầu nhìn Thang Lâm, nói: "Đã lâu rồi tôi không gặp Lưu San. Mùa đông năm ngoái, sau khi trở về từ Lilan, tôi đã nói với cô ấy, không có thời gian ở bên nhau."
"Chỉ gặp nhau vài lần, chia tay cái gì chứ?"
Ý anh là anh và Lưu San chưa từng ở bên nhau? Đây quả thật là một đáp án bất ngờ. Thang Lâm bĩu môi cười: "Thật đáng tiếc. Cô giáo Lưu kia trông cũng không tệ."
Tống Dịch liếc nhìn cánh tay của mình, lại liếc Thang Lâm một cái: "Có thể buông tay ra được chưa?"
Ánh sáng bắt đầu lúc sáng lúc tối, bên ngoài có gió, cây cối ngoài cửa sổ bị gió thổi rung rinh. Thang Lâm nhìn khuôn mặt tuấn tú đột ngột phóng to trước mắt, và đôi môi mỏng ở cự ly gần, "bịch" một tiếng, trái tim như bị nổ tung.
Cô buông tay Tống Dịch ra, đứng sang một bên hồi lâu không nói gì, có chút hoảng loạn.
Đột nhiên, Tống Dịch dùng sách nhẹ nhàng gõ lên đầu Thang Lâm.
Thang Lâm hoàn hồn, hờn dỗi nói: "Sao vậy?"
"Tránh sang một bên." Tống Dịch nói.
Thang Lâm phản ứng lại, Tống Dịch muốn lấy cuốn sách phía sau cô. Cô chậm rãi tránh sang một bên, sau đó bình tĩnh lại.
Cô đứng một bên nhìn Tống Dịch làm việc, nghĩ đến việc anh không ở bên Lưu San, khóe miệng cô bất giác cong lên.
Đợi đến khi xem qua hết sách trên giá, gió bên ngoài đã sớm ngừng thổi. Tống Dịch lại quét lá rụng trong sân, sau đó mới chuyển những cuốn sách ra sân phơi.
Thang Lâm ngồi xổm trên mặt đất, lật cuốn sách này, lại lật cuốn sách kia.
"Có biết cuốn sách kia chủ yếu nói về cái gì không?" Tống Dịch đang phơi sách liếc nhìn Thang Lâm, hỏi.
Thang Lâm lại nhìn bìa cuốn sách trên tay, xác định mình chưa từng đọc qua, liền nói: "Không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!