Chương 30: Rơi xuống khóe miệng của anh

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Tổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Junkers đã ban hành cảnh báo du lịch, kêu gọi công dân Trung Quốc không đến Junkers trong tương lai gần. Một số phương tiện truyền thông bắt đầu đưa tin về cuộc bạo loạn ở Junkers, nhưng các bản tin đều rất ngắn, chỉ là một dòng chữ nhỏ. Thang Lâm đã truy cập trang web chính thức của Tổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Junkers nhưng không thu được thêm thông tin hữu ích nào ngoại trừ cảnh báo du lịch.

Thang Lâm nhíu mày, Junkers rất ít tiếp xúc với các quốc gia khác, các quốc gia khác cũng không mấy để ý đến.

Thang Lâm cầm điện thoại di động trên bàn, tìm số của Tống Dịch rồi bấm gọi. Tiếng nhạc hòa âm vang lên từ điện thoại. Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến cửa sổ và quay lưng lại với mọi người. Tiếng chuông vẫn tiếp tục, trái tim Thang Lâm cũng theo đó mà đập mạnh, nhưng không có ai trả lời. Cuối cùng, tiếng chuông tự động dừng lại, điện thoại cũng tự động cúp máy. Đường Lâm nhíu mày. Cô gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời.

Cuối cùng cô đành gửi một tin nhắn: Tình hình bên anh thế nào rồi?

Sau khi tin nhắn được gửi đi thì không có hồi âm. Thang Lâm đột nhiên nhớ đến Đỗ Nam Phong cũng ở bộ phận Quốc tế 1, thế là cô gọi điện cho anh ta. Kết quả là Đỗ Nam Phong cũng không bắt máy.

"Sao vậy, Thang Lâm?" Vưu Duyệt Thi dịch xong một văn bản, thấy Thang Lâm đang đứng bên cửa sổ, bèn đi đến hỏi.

Thang Lâm không trả lời, cô quay người chạy ra khỏi văn phòng. Vưu Duyệt Thi nghi ngờ nhìn bóng lưng Thang Lâm. Bóng lưng Thang Lâm nhanh chóng biến mất ở cửa. Cô đã đi đến văn phòng của Vụ trưởng Phàn. Ông nắm giữ nhiều thông tin hơn và cô muốn đi hỏi Vụ trưởng Phàn xem ông có biết thêm thông tin gì về vụ bạo loạn ở Junkers không.

Sau khi nghe câu hỏi của Thang Lâm, Vụ trưởng Phàn nói: "Bây giờ ở đó rất hỗn loạn, cướp bóc và đập phá. Các nhà máy của một số quốc gia đã bị ảnh hưởng. Junkers là một quốc gia nhỏ, ít tiếp xúc với các quốc gia khác. Các nhà máy ở đó cũng nhỏ, vì vậy họ không thể chịu được cảnh cướp bóc và đập phá. Nhưng không ai chú ý đến họ."

Thang Lâm hỏi: "Chúng ta cũng có nhà máy ở đó ạ?" Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Vụ trưởng Phàn gật đầu: "Có thì có, nhưng rất ít. Hiện tại vẫn chưa biết tình hình cụ thể."

Thang Lâm vội hỏi: "Sẽ không ảnh hưởng đến lãnh sự quán của chúng ta chứ ạ?" Đây là vấn đề cô quan tâm nhất lúc này.

Vụ trưởng Phàn suy nghĩ một lát rồi nói: "Không hẳn là vậy, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn được."

Vậy có nghĩa là mọi chuyện đều có khả năng xảy ra. Bạo loạn thì không có mắt. Mà Thang Lâm lại không thể liên lạc được với Tống Dịch.

"Vụ trưởng Phàn, vậy chúng ta, hay nói đúng hơn là tổng lãnh sự quán nước ta tại Junkers sẽ có hành động gì sao ạ?" Thang Lâm lại hỏi.

Vụ trưởng Phàn nói: "Chuyện này cứ để tổng lãnh sự quán bên đó trực tiếp xử lý. Hiện tại vẫn chưa có nhiều thông tin truyền về."

Không có thêm nhiều thông tin, tất cả đều phải trông chờ vào tổng lãnh sự quán tại Junkers, nhưng có một điều chắc chắn là hiện tại Junkers rất loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện đập phá cướp bóc. Thang Lâm trở về văn phòng của Phòng biên dịch, trong lòng đầy lo lắng.Junkers, tổng lãnh sự quán Trung Quốc. Tống Dịch và Đỗ Nam Phong đều ở đó, hai người đang cùng lãnh sự Trương và một tùy viên thảo luận về vụ bạo loạn ở Junkers.

"Không có nhiều người Trung Quốc ở quốc gia Junkers. Hiện tại, có 84 khách du lịch và 101 công nhân ở ở đây. Chúng tôi đã gửi tin nhắn cảnh báo tới 84 khách du lịch này. Ngoài ra, 101 công nhân này đều làm việc tại một nhà máy giày của Trung Quốc. Chúng tôi đã gọi điện và khuyên chủ nhà máy giày nên thực hiện các biện pháp phòng ngừa và thậm chí tạm thời đình chỉ công việc. Chủ nhà máy giày đã chấp nhận lời khuyên của chúng tôi và sẽ đình chỉ công việc vào hôm nay", Lãnh sự Trương cho hay.

Tống Dịch gật đầu: "Số người không nhiều. Tuy nhiên, vẫn phải bảo đảm an toàn cho mỗi công dân. Tôi đề nghị lập tức thuê một số xe buýt lớn hoặc trực thăng, để phòng trường hợp sự việc mở rộng, cần phải di dời người."

Tống Dịch và những người khác lại bàn bạc một hồi, một nhân viên vội vã đi vào. "Thưa lãnh sự Trương, Phó trưởng phòng Tống, khu vực xung quanh nhà máy sản xuất giày khoảng một cây số đang bị đập phá. Tuy nhiên, tạm thời chưa ảnh hưởng đến nhà máy. Ngoài ra, có khách du lịch gọi điện thoại đến nói rằng có người đang đập phá tại Bảo tàng Quốc gia Junkers, họ bị mắc kẹt trong bảo tàng."

Lãnh sự Trương lập tức gọi điện thoại liên hệ với Bộ Ngoại giao của Junkers, nhờ cảnh sát nước họ hỗ trợ để du khách Trung Quốc bị mắc kẹt tại Bảo tàng Quốc gia Junkers rời đi.

Sau khi lãnh sự Trương gọi điện thoại xong, Tống Dịch nói: "Xem ra, việc di dời người phải càng sớm càng tốt."

Đầu óc lãnh sự Trương quay nhanh như chong chóng.

Tống Dịch lại nói: "Một mặt thông báo cho công dân Trung Quốc muốn về nước tập trung tại địa điểm chỉ định, những người có thể tự đến thì cố gắng tự đến, những người không thể đến được thì chúng ta nghĩ cách đón, sau đó đưa mọi người đến sân bay; một mặt phải liên hệ với các hãng hàng không để điều phối chuyến bay."

Sau đó, lãnh sự Trương và Tống Dịch chỉ huy mọi người chia nhau hành động.

Junkers là một quốc gia nhỏ, tổng lãnh sự quán Trung Quốc ở đây cũng nhỏ, số lượng nhân viên trong lãnh sự quán cũng ít, vì vậy rất nhiều việc Tống Dịch, Đỗ Nam Phong và lãnh sự Trương phải tự mình làm.

Những việc cần phải phối hợp với các bộ phận của Junkers cũng do Tống Dịch và lãnh sự Trương trực tiếp phối hợp.

"Xe buýt lớn và trực thăng ở đây rất ít." Lãnh sự Trương vừa suy nghĩ vừa nói.

"Đúng là thấy ít, đa phần là xe ba bánh và xe máy, cũng có một ít xe buýt nhỏ." Đỗ Nam Phong tiếp lời.

Lãnh sự Trương lập tức nói: "Tuy ít, nhưng vẫn cố gắng tìm cách." Nói rồi, lãnh sự Trương quay đầu nhìn tùy viên Vương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!