Chương 13: Hương vị cô thích nhất

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Tô Thiệu Trạch đề nghị mọi người cùng nhau tụ tập ăn mừng việc chính thức trở thành nhân viên của phòng phiên dịch.

Thang Lâm đang đứng bên cửa kính, nhìn ra bên ngoài, vừa đúng lúc thấy Tống Dịch bước vào tòa nhà Bộ Ngoại giao. Cô nhìn bóng dáng ấy và buột miệng nói: "Chúng ta còn có thể mời những người đã giúp đỡ chúng ta trước kỳ thi đánh giá lần này."

"Giúp đỡ chúng ta?" Tô Thiệu Trạch có vẻ suy tư nói.

Hứa Kiều lập tức nói: "Phó trưởng phòng Tống của Vụ Quốc tế."

Tô Thiệu Trạch bừng tỉnh ngộ: "Đúng! Có thể mời anh ấy! Việc này cứ giao cho tôi!"

"Phó trưởng phòng Tống là đàn anh của cậu, chỉ có cậu đi mời là thích hợp nhất!" Vưu Duyệt Thi tiếp lời.

Tô Thiệu Trạch cười: "Không vấn đề, không vấn đề! Cứ giao cho tôi!"

Bóng dáng Tống Dịch biến mất, Thang Lâm thu hồi ánh mắt, quay người lại, vẻ mặt như không có chuyện gì nhìn những người đang túm tụm lại bàn bạc. Cuối cùng, họ quyết định để Châu Nam gọi điện đặt chỗ ăn, còn Tô Thiệu Trạch đi đến Vụ Quốc tế mời Tống Dịch.

Thang Lâm, Hứa Kiều, Vưu Duyệt Thi chờ đợi kết quả. Châu Nam rất thuận lợi đặt được chỗ ăn, anh đặt một nhà hàng rất nổi tiếng. Tiếp theo, mọi người chỉ còn chờ Tô Thiệu Trạch. Họ đều đã gặp Tống Dịch, Tống Dịch còn được chọn vào Bộ Ngoại giao khi còn là sinh viên năm nhất, họ đều rất ngưỡng mộ Tống Dịch. Hứa Kiều còn từng tham gia buổi họp báo do Tống Dịch chủ trì, còn Vưu Duyệt Thi và Châu Nam thì từng thấy Tống Dịch cười nói với các nhà ngoại giao nước ngoài trong các hoạt động của đại sứ quán, sự ngưỡng mộ của họ dành cho Tống Dịch càng tăng thêm. Vì vậy, mọi người đều mong chờ Tô Thiệu Trạch mời được Tống Dịch đến.

Vừa rồi Thang Lâm chỉ là buột miệng nói ra, nhưng vì cô đã nói ra rồi, giờ phút này lại có vẻ thản nhiên. Trong lòng cô cũng mong chờ Tống Dịch đến.

Hơn mười phút sau, Tô Thiệu Trạch trở về, anh nói: "Đàn anh có việc, không đến được."

Vưu Duyệt Thi: "Aizz, thật không may!"

"Vậy thì hết cách rồi, chỉ có mấy chúng ta đi thôi." Châu Nam tiếc nuối nói.

Thang Lâm nhíu mày, Tống Dịch không đến được. Đột nhiên cô cảm thấy hứng thú với buổi tụ tập ăn uống này giảm đi rất nhiều.

"Vậy thì đi thôi." Tô Thiệu Trạch nói.

Mấy người bắt taxi đến nhà hàng đã hẹn.

Không khí trên bàn ăn khá náo nhiệt, Vưu Duyệt Thi gắp một chiếc bánh há cảo tôm pha lê mà Thang Lâm thích bỏ vào bát Thang Lâm, Thang Lâm mỉm cười với Vưu Duyệt Thi và nói "Cảm ơn." Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình, hòa nhập cùng mọi người.

Châu Nam thấy Thang Lâm thích ăn há cảo tôm pha lê, mà trên đ ĩa chỉ còn hai chiếc há cảo tôm pha lê, nên vội vàng gắp một chiếc lên hỏi Thang Lâm có muốn ăn nữa không.

Thang Lâm cười nói: "Không cần nữa. Cảm ơn."

Vưu Duyệt Thi cười một tiếng: "Tuy Thang Lâm thích ăn há cảo tôm pha lê, nhưng hôm nay cô ấy chắc chắn sẽ không ăn quá ba cái. Bởi vì…"

Châu Nam và Tô Thiệu Trạch tò mò nhìn Vưu Duyệt Thi, chờ đợi vế sau.

"Bởi vì Thang Lâm thích cái này hơn." Vưu Duyệt Thi chỉ vào đ ĩa sườn trên bàn.

Châu Nam và Tô Thiệu Trạch như bừng tỉnh ngộ.

Thang Lâm cười: "Vẫn là Duyệt Thi hiểu mình." Vừa nói cô vừa gắp một miếng sườn.

Châu Nam quay đầu lại hỏi Hứa Kiều bên cạnh có muốn ăn há cảo tôm pha lê không, Hứa Kiều liếc xéo Châu Nam một cái, giọng điệu không tốt: "Không cần."

Châu Nam đành phải bỏ chiếc há cảo tôm pha lê mà anh vừa gắp vào miệng.

Thang Lâm đi vệ sinh, khi trở về phát hiện một phòng riêng không đóng cửa, cô vô tình liếc mắt nhìn vào trong. Sau khi nhìn thấy người bên trong, cô giật mình kinh hãi, bước chân chợt dừng lại. Tống Dịch đang ở trong phòng riêng, ngoài anh ra còn có một người khác, người đó đang ngồi đối diện anh, là một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó mặc một chiếc áo len màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, có chút nhan sắc. Chiếc áo len trắng đó cô từng thấy. Hôm đó mẹ của Tống Dịch đưa cho Tống Dịch một tấm ảnh, cô đã liếc qua tấm ảnh, người phụ nữ trong ảnh chính là người mặc chiếc áo len trắng. Nói cách khác, người đang ngồi trước mặt Tống Dịch lúc này chính là người phụ nữ trong ảnh, cô nhớ mẹ của Tống Dịch nói cô ấy tên là Lưu San, là giáo viên tiểu học.

Thang Lâm nheo mắt lại, Tô Thiệu Trạch đi mời anh, anh nói có việc. Vậy, việc anh nói có việc chính là hẹn hò với người phụ nữ khác sao? Mẹ anh mới đưa ảnh cho anh được vài ngày, hai người đã ở bên nhau rồi? Thang Lâm đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!