Edit: Carrot – Beta: Cún
Thang Lâm lập tức quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Tống Dịch. Tống Dịch bình tĩnh nói: "Tôi đã gọi cô mấy lần rồi."
Thang Lâm đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng cảm giác ngứa ngáy từ hơi thở của anh phả vào tai khiến tim cô đập nhanh hơn. Thang Lâm ấn nút mở cửa sổ, cửa sổ xe hạ xuống một chút. Tống Dịch nhìn khe hở chỉ bằng đầu ngón tay, mỉm cười, quả nhiên là "một ô cửa sổ nhỏ mở ra".
"Lạnh." Thang Lâm giải thích.
Lúc này đang là cuối tháng 11, thời tiết mỗi ngày một lạnh, thêm gió nữa thì càng giá rét. Tống Dịch liếc nhìn chân Thang Lâm, nói: "Vậy mà cô còn mặc như thế này? Thông dịch viên không nhất thiết phải mặc váy, chỉ cần thoải mái, lịch sự là được."
Thang Lâm nói: "Mọi người cũng mặc như vậy. Tôi thấy mặc váy đẹp."
Tống Dịch khẽ cười.
Thang Lâm liếc anh một cái, cho dù tất cả mọi người đều nói cô đẹp thì anh cũng không nói.
Tống Dịch không để Thang Lâm mở cửa sổ xe to hơn, anh cúi đầu sắp xếp tài liệu trong cặp công văn. Cuối cùng Thang Lâm không nhịn được hỏi: "Sao anh lại ngồi đây?"
Tống Dịch không ngẩng đầu lên: "Đây là thói quen của tôi."
Thói quen? Anh luôn ngồi vị trí này trong xe sao? Vậy nên Thẩm Lộ không thấy lạ, vì cô ấy biết thói quen của Tống Dịch.
"Bây giờ cũng không phải là dịp ngoại giao." Tống Dịch lại nói.
Thang Lâm á khẩu không nói được gì, trong xe toàn là người của Bộ Ngoại giao, quả thật không phải là dịp ngoại giao chính thức. Lúc nãy cô còn thắc mắc, đang suy nghĩ nguyên nhân, giờ thì thấy hơi buồn cười. Nào có nguyên nhân gì chứ? Chẳng qua là thói quen của anh thôi, mà cô lại không biết anh có thói quen này. Người từng quen thuộc, sau vài năm không gặp, anh đã có một vài sở thích mà cô không biết.
Hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng Hứa Kiều và Tô Thiệu Trạch ngồi phía sau biết họ đang nói chuyện, chỉ là không biết họ đang nói gì. Nghĩ kỹ lại, họ ngồi cùng nhau, nói chuyện cũng là chuyện bình thường. Vì vậy, họ không quá để ý đến chuyện này, họ quan tâm hơn đến việc phiên dịch cho hoạt động sắp tới, họ đang rất căng thẳng vì chuyện đó.
"Hôm nay cô chuẩn bị cho việc phiên dịch thế nào rồi?" Tống Dịch hỏi Thang Lâm.
Thang Lâm: "Chắc chắn không có vấn đề gì."
"Chúng ta cùng chờ xem."
Tuy Thang Lâm nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn rất căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia vào một sự kiện ngoại giao với tư cách phiên dịch viên, và lần phiên dịch này là một bài kiểm tra cho bốn tháng huấn luyện của họ.
Đến Đại sứ quán nước C tại Trung Quốc, hai chiếc xe của Vụ Quốc tế và Vụ Châu Phi dừng lại vững vàng. Đúng lúc đó, xe của Đại sứ quán nước U cũng đến. Người của hai bên đều xuống xe. Tống Dịch chào hỏi người của Đại sứ quán nước U. Tô Thiệu Trạch vội vàng đi theo bên cạnh Tống Dịch. Thang Lâm và Hứa Kiều thì đi phía sau Tô Thiệu Trạch, tuy mọi người phiên dịch luân phiên, bây giờ chưa đến lượt họ, nhưng họ đều căng tai lắng nghe.
Thẩm Lộ thì bám sát phía bên kia của Tống Dịch, không dám lơ là chút nào.
Tống Dịch và người của Đại sứ quán nước U hàn huyên một hồi, Cục trưởng Dương của Cục Châu Phi cũng đến chào hỏi. Sau đó mọi người nhường nhau bước lên thảm đỏ. Đại sứ nước C tại Trung Quốc, ông Boger, đích thân ra đón tiếp Tống Dịch và Vụ trưởng Dương. Mọi người lại hàn huyên một hồi, ông Boger làm động tác "mời".
Trong Đại sứ quán đã có khá nhiều người đến, phần lớn là người của các Đại sứ quán nước khác tại Trung Quốc. Mọi người cùng nhau giao lưu một cách lịch thiệp và tao nhã. Thang Lâm và người của Bộ Ngoại giao vừa xuất hiện, những người kia liền lần lượt đến chào hỏi. Tống Dịch là Phó Trưởng phòng Quốc tế 1 của Vụ Quốc tế, chức vụ không cao, nhưng dường như không ai không quen biết anh.
Đại sứ nước S vừa đi đến trước mặt Đại sứ nước L, đưa tay muốn bắt tay, Đại sứ nước L dường như không nhìn thấy, trực tiếp quay người đi về phía Tống Dịch và những người khác. Đại sứ nước S ngượng ngùng thu tay về.
Là người của Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại, mỗi ngày phải xem bản tin thời sự, nghe dịch bản tin thời sự là môn học bắt buộc, vì vậy hình dáng của đại sứ các nước họ đều biết. Đối với quan hệ giữa nước S và nước L cũng rõ, quan hệ giữa hai nước S và L không mấy hữu hảo. Thang Lâm biết, vừa rồi Đại sứ nước S chỉ muốn bắt tay lịch sự, nhưng Đại sứ nước L rõ ràng không nể mặt.
"Vụ trưởng Dương! Phó Trưởng phòng Tống!"
"Lâu rồi không gặp!"
Đại sứ nước S, người bị Đại sứ nước L xem thường, cũng đi tới. Tống Dịch và Vụ trưởng Dương đều lần lượt đáp lại.
Mọi người nhiệt tình và khách sáo chào hỏi lẫn nhau.
Đợi mọi người hàn huyên xong, hoạt động cũng bắt đầu. Đại sứ Boger vào đại sảnh đọc diễn văn chào mừng, cảm ơn sự có mặt của mọi người.
Ông Boger nói bằng tiếng Anh, Tô Thiệu Trạch phiên dịch bên cạnh Tống Dịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!