Sở Âm nước mắt lưng tròng, dường như cô đã biết anh là ai rồi.
Lúc cô học cấp 3, có một người đã chu cấp tất cả học phí và tiền sinh hoạt cho cô, cô chỉ biết người đó họ Chu, Sở Âm từng viết thư gửi cho anh thông qua giáo viên trong trường, bởi vì cô không biết địa chỉ của anh ở đâu cũng chẳng biết anh là ai.
Thậm chí cô còn cho rằng những bức thư cô viết đều không được chuyển tới tay anh, có lẽ anh vốn không biết đến sự tồn tại của chúng.
Cũng có thể anh vốn không thèm để ý đến nó, tuy nhận được rồi nhưng chưa từng mở ra đọc, có khi còn tiện tay vứt vào góc nào đó.
Cho tới giờ, cô chưa từng nhận được thư trả lời của anh, nhưng mỗi năm, cứ đúng hạn, anh sẽ gửi học phí và tiền sinh hoạt cho cô.
Thấy cô im lặng, lúc này Chu Phón mới buông cô ra, Sở Âm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh, vẫn không dám chắc chắn: "Anh chính là… Anh Chu vẫn luôn trợ cấp cho em đi học ư?"
Chu Phóng hơi bất đắc dĩ: "Hay là bây giờ em cùng anh về nhà đọc những bức thư đó nhé?"
Những giọt nước nơi viền mắt cô lập tức lăn dài trên má.
Chu Phóng thở dài, vươn tay lau nước mắt cho cô, cô trách anh: "Vì sao anh chưa từng trả lời em?"
Chu Phóng nói: "Anh không muốn làm em phân tâm, ảnh hưởng việc học.
"
Sở Âm ngồi xổm xuống, khóc không thành tiếng.
Từ nhỏ, cô đã là một đứa trẻ bị vứt bỏ, không biết ba mẹ mình là ai, không biết họ còn sống hay không, cô không có người thân nào cả, khi còn bé, cô sống trong cô nhi viện mấy năm, sau đó đi học phải dựa vào viện trưởng cô nhi viện và các nhà hảo tâm hỗ trợ.
Vốn dĩ cô định học xong cấp 2 sẽ nghỉ học, mặc dù thành tích của cô rất tốt, nhưng hoàn cảnh thật sự rất khó khăn, viện trưởng cô nhi viện không thể tiêu hết tiền lên mình cô được, trong cô nhi viện có rất nhiều bạn nhỏ đang dựa vào số tiền đó để sống, viện trưởng cũng không dễ dàng gì, cô không thể ích kỷ moi hết tiền mà viện trưởng dành dụm được.
Nhưng lúc cô muốn bỏ học, giáo viên trong trường nói với cô, có người bằng lòng giúp đỡ cô đến khi cô tốt nghiệp, có khả năng tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Cho nên trong lòng Sở Âm, người đàn ông họ Chu yên lặng giúp đỡ để cô được tiếp tục đi học là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, thậm chí cô còn coi anh là người thân, dù cô không hề biết anh là ai.
Mà bây giờ, người đàn ông đó đứng trước mặt cô, nói muốn cô làm bạn gái anh, anh muốn chăm sóc cô suốt quãng đời còn lại, để cô được hạnh phúc.
Chu Phóng ngồi xổm xuống cùng cô, Sở Âm cắn mu bàn tay mình, nước mắt giàn giụa, làm thế nào cũng không ngừng được.
Anh không biết phải dỗ cô thế nào, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: "Đừng khóc, Sở Âm, nghe lời nào.
"
Sở Âm thật sự nghe lời anh nói, cố gắng kìm nén để bản thân không khóc nữa.
Sau đó Chu Phóng kéo cô dậy, kêu cô lên xe, cô lập tức ngoan ngoãn làm theo.
Anh hỏi cô muốn ăn gì, tuy trông cô chẳng có chút hứng thú nào, nhưng lại không từ chối, nói ăn gì cũng được.
Từ khi biết thân phận của anh, Sở Âm trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn vô cùng, không còn giống con nhím nhỏ gai góc như trước đây nữa.
Chu Phóng nhận ra tâm trạng của cô không tốt lắm, sợ thức ăn bên ngoài không hợp khẩu vị của cô, cuối cùng quyết định đưa cô về nhà, kêu dì giúp việc nấu cơm cho cô ăn.
Đây là lần đầu tiên Sở Âm đ ến nhà Chu Phóng, cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy ngôi nhà nào tráng lệ như vậy, đúng là một biệt thự cao cấp.
Chu Phóng ôm một cái hộp nhỏ trên lầu xuống, đưa cho cô, trong hộp là thư cô viết gửi anh.
Không nhiều lắm, có sáu bức.
Sở Âm cắn phần thịt mềm trong miệng, cúi đầu vuốt v e từng chữ một, không nói gì.
Sau khi ăn tối ở nhà anh, Sở Âm muốn nói với anh đến lúc cô phải về rồi, nhưng vừa ăn tối xong thì Chu Phóng nhận được một cuộc điện thoại liên quan đến công việc, Sở Âm đành ngồi trên sô pha ở phòng khách đợi anh xử lý xong công việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!