Chương 47: Tà không thắng chính 12

Editor: Hổ cái | Beta

-er: Kỳ Giản Niệm

Lúc Hình Tín Hàm nhào về phía Tô Nam, anh nhanh tay đón cô vào lòng. Cô nhón chân, tựa cằm lên vai anh, có chút tủi thân hỏi: "Sao anh đi mà không nói với em tiếng nào?"

Anh bất đắc dĩ cười: "Anh tưởng em vẫn đang ngủ, không muốn đánh thức em."

Cô bĩu môi, im lặng không lên tiếng. Đúng là cô đang ngủ, nhưng trong mơ, dường như cô nghe thấy âm thanh mở cửa và tiếng kéo vali, vì vậy lập tức mở mắt, sau đó phát hiện đó không phải là mơ.

Anh đang kéo vali ra khỏi nhà. Lúc đấy cô không nghĩ gì, chỉ theo bản năng cất tiếng gọi anh, sau đó lập tức vén chăn xuống giường chạy ra ngoài, muốn nhìn thấy anh.

Anh ôm cô nói: "Anh làm bữa sáng cho em rồi, tí nữa ăn xong hẵng đến đoàn phim nhé!"

"Vâng." Cô ôm chặt cổ anh không chịu buông.

Anh không biết phải làm sao, nói: "Anh không ăn cùng em được, không kịp rồi."

"Hàm Hàm, anh phải đi rồi."

Lúc này, cô mới bất đắc dĩ buông tay, cô mím môi nhìn anh nói: "Anh đi đi, trên đường nhớ cẩn thận, đến nơi thì gọi điện cho em nhé."

Anh gật đầu, "Ừm."

Lúc anh xoay người đi, cô đột nhiên kéo cánh tay anh, vội vàng nói: "Ấy, Tô Nam!"

Anh xoay đầu lại hỏi: "Sao thế?"

Hình Tín Hàm ấp a ấp úng: "Em… em muốn…"

"Hả?"

"Em muốn hôn chào buổi sáng." Cô nhanh chóng nói, lời còn chưa dứt đã lập tức tiến tới chỗ anh, đặt một nụ hôn lên môi anh.

Sau đó, cô đẩy anh ra ngoài cửa: "Được rồi, anh mau đi đi."

Tô Nam bị cô đẩy buộc phải đi về phía trước, ngay lúc cô định đóng cửa lại thì anh đột nhiên giơ tay giữ cánh cửa. Cô ngước mắt lên nhìn anh, gò má hơi đỏ, anh nói: "Phần của nửa tháng tới anh cũng cho em hết."

Cô mơ hồ hỏi: "Hả?"

Giây sau, cô chợt hiểu anh nói gì.

Anh bước vào nhà, đóng cửa lại, cô bị anh áp sát vào chiếc tủ gần cửa, một tay anh đè lên cửa tủ, một tay nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn cô. Lúc đầu cô không kịp phản ứng, ngơ ngác mở to mắt nhìn anh, cũng quên mất phải hé môi phối hợp với anh, ngay cả thở cũng quên mất.

Anh cắn nhẹ môi cô, sau đó duy trì khoảng cách mập mờ giữa môi hai người, thấp giọng nói: "Nhắm mắt, há miệng, thở nào."

Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, hơi ngửa về sau. Hình Tín Hàm nhắm chặt hai mắt, theo bản năng mím môi, nhưng lại bị anh bắt lấy cơ hội cạy môi ra, tiến vào.

Khi Tô Nam quấn lấy lưỡi cô mút mạnh, Hình Tín Hàm khẽ cau mày, hừ nhẹ một tiếng, trước đây nụ hôn hôn của anh rất dịu dàng, nhẹ nhàng như nước vậy, nhưng lần này lại hơi vội vàng, giống như một loại rượu mạnh, thậm chí mang theo một tia tình dục.

Không lâu sau, cô cảm thấy không thể thở nổi, cũng may là Tô Nam đã buông cô ra, lúc này cô đang thở dốc, ngửa gương mặt đỏ ửng của mình nhìn anh chằm chằm, giọng nói mềm nhũn gọi anh: "Tô Nam…"

Anh nheo mắt, ánh mắt sâu sắc nhìn cô, sau đó anh vòng tay qua eo cô, nhấc bổng cô lên, để cô ngồi lên chiếc tủ đằng sau: "Tiếp theo là nụ hôn chúc ngủ ngon nhé."

Cô không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn anh, nhưng còn chưa nói gì đã bị anh chặn miệng.

Chờ đến khi nụ hôn dài này kết thúc, cô đã thiếu oxi đến mức nỗi không thể thở được, giây phút anh buông Hình Tín Hàm, cô liên tục thở dốc, cả người mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào lồng ngực anh thở hổn hển, anh nhìn cô gái mình đang ôm trong lòng, nở nụ cười: "Vừa nãy là nụ hôn chào buổi sáng và nụ hôn chúc ngủ ngon của nửa tháng tới, cho em trước đấy."

Cô không nói nên lời, thầm nghĩ: "Như này đáng sợ quá đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!