Chương 44: Tà không thắng chính 09

Editor: Bèo | Beta

-er: Kỳ Giản Niệm

Hình Tín Hàm ngồi một lúc trên ghế sô pha, cô cố gắng để mình bình tĩnh lại, đợi cảm giác khó chịu đó qua đi, cô cảm thấy lúc nãy mình hơi ra vẻ.

Cô thở dài, đứng dậy, đang định mặc quần áo rời khỏi đây, thì giọng nói của Tô Nam vang lên từ phía sau: Em tỉnh rồi à?

Hình Tín Hàm lập tức quay đầu lại, nhìn anh, cô ngây người, không biết phản ứng như thế nào.

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, Tô Nam đi tới, đặt thuốc trong tay sang một bên, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, bất đắc dĩ cười, nói:

"Em sao thế? Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt này?"

Vốn dĩ Hình Tín Hàm đã tự trấn an mình rằng việc anh rời đi không sao cả, nhưng anh xuất hiện ngay lúc này khiến những cảm xúc dồn nén đó lại trào dâng.

Cô mím môi, nhào vào trong lòng anh, vòng tay ôm eo anh, giọng nói mang vẻ ấm ức, nghẹn ngào:

"Em cứ nghĩ… nghĩ là anh đã đi rồi."

Tô Nam thở dài, giơ tay ôm cô:

"Sao em lại ngốc như vậy chứ?"

Hình Tín Hàm nhắm mắt lại, cố gắng ngăn nước mắt rơi, cô khẽ lẩm bẩm:

"Ai bảo anh ra ngoài mà không nói với em một tiếng."

Cô lý luận.

Tô Nam không so đo với cô chuyện này, anh kiên nhẫn, nhẹ nhàng giải thích cho cô hiểu:

"Anh thấy em khá mệt, nên không muốn đánh thức em."

"Với lại, vì sao tay em lại bị thường thế?"

Hình Tín Hàm buông anh ra, rời khỏi vòng tay anh, ngồi xuống ghế sofa, giơ cánh tay trái lên nhìn, mím môi cười nói:

"Lúc quay cảnh đánh nhau em vô ý đụng phải chỗ nào đó thôi, không sao đâu, vài ngày nữa là đỡ ấy mà."

Tô Nam ngồi xuống bên cạnh cô, mở lọ thuốc mỡ vừa mua về ra, vén ống tay áo của cô lên, thấy có vài vết bầm tím.

Anh nhíu mi nhìn cô chằm chằm, Hình Tín Hàm áy náy nhún vai, cười với anh, anh đưa tay đẩy trán cô, Em còn cười nữa à?

Cô bĩu môi, không nói gì nữa, để mặc anh nhẹ nhàng, cẩn thận bôi thuốc cho mình.

"Trong đoàn phim không có người đóng thế à?"Tô Nam vừa cúi đầu xoa thuốc cho cô vừa hỏi.

Hình Tín Hàm trả lời anh: Có ạ.

Tô Nam đang định nói thì cô cắt ngang lời anh:

"Nhưng em muốn tự đóng, em sẽ cố gắng hết sức để diễn."

"Em tin mình sẽ làm được, cũng sẽ làm tốt nhất có thể, vậy thì tại sao lại phải dùng diễn viên đóng thế?"

Khi nói những câu này, giọng điệu của cô rất nghiêm túc và trịnh trọng, khiến Tô Nam nhớ đến một câu:

"Diễn viên giỏi nhất định là một người diễn viên hết sức kính nghiệp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!