Editor: Oăn Oăn | Beta
-er: Kỳ Giản Niệm
Ngày nào Hình Tín Hàm và Tô Nam nào cũng bí mật liên lạc với nhau, bề ngoài thì vẫn giữ trạng thái độc thân nhưng thật ra thì hai người vô cùng thân mật, khăng khít.
Trong đoàn phim, Chu Sở Phong luôn giúp đỡ Hình Tín Hàm, đương nhiên Hình Tín Hàm cảm nhận được anh ta có ý với mình, nhưng lần nào cô cũng từ chối sự quan tâm của anh ta, nếu không từ chối được thì sẽ lễ phép nói cảm ơn.
Chu Sở Phong không biết cô chỉ đối xử với mình như vậy hay là các diễn viên khác cũng thế, nhưng anh ta đã cố gắng mấy tháng trời rồi, thái độ của Hình Tín Hàm đối với anh ta vẫn hệt như lúc mới gia nhập đoàn phim.
Thái độ lịch sự và xa lánh của cô khó tránh làm Chu Sở Phong nhụt chí.
Sinh nhật của Hình Tín Hàm là giữa tháng 10, nhưng ngày nào cô cũng quay phim và nghiên cứu kịch bản, đã quên sinh nhật của mình từ lâu.
Sắp đến ngày 15 tháng 10, Tô Nam thương lượng với Lâm Sơ Thanh chuyện đổi ca, chờ anh từ Quý Xuyên về sẽ làm hai ca trả cô ấy.
Lâm Sơ Thanh chỉ mong vậy, vì thế vui vẻ đồng ý đổi ca với anh.
Nhưng một ngày trước khi Tô Nam đến Quý Xuyên, Phó Đồng – người vốn dĩ đã ra nước ngoài từ lâu lại chặn anh ở cửa bệnh viện.
Nhìn thấy Phó Đồng, Tô Nam rất ngạc nhiên, anh không ngờ cô ấy lại xuất hiện ở đây: Phó Đồng?!
Tô Nam vô cùng bất ngời, cười,
"Cậu… sao cậu lại ở đây?"
Phó Đồng mím môi, âm thầm hít sâu một hơi, nhướng mày nói: Tìm cậu đó.
Tô Nam khó hiểu, bật cười hỏi:
"Tìm tôi? Không đúng, chẳng phải cậu đã ra nước ngoài từ lâu rồi à?"
"Hôm nay tôi tạm thời quay về." Phó Đồng ngẩng đầu nhìn Tô Nam, nói:
"Có chuyện này tôi muốn hỏi rõ cậu, nếu không sẽ không an lòng."
Tô Nam. Phó Đồng gọi anh, cô ấy nở nụ cười, nói,
"Thật ra, từ khi còn đi học, em đã có tình cảm với anh rồi, nhưng tính cách của em khá kiêu ngạo, dù thích cũng không nói ra, muốn chờ một ngày nào đó anh cũng sẽ thích em, chủ động nói với em."
Lúc đầu Tô Nam không phản ứng kịp, hơi sững sờ, anh không ngờ Phó Đồng đột nhiên lại tới bệnh viện nói với anh những lời này.
"Nhưng hình như em quá tự tin vào bản thân mình rồi." Phó Đồng cười tự giễu,
"Cho đến khi anh trở về nước, anh cũng chưa từng có biểu hiện thích em."
"Khi đó em còn nghĩ rằng, vậy em cũng không thích anh nữa, em cho là em có thể thôi nhớ anh, em cho là em sẽ làm được."
Cô ngẩng mặt lên nhìn Tô Nam không chớp mắt,
"Nhưng em đã sai rồi."
"Lúc vừa nhìn thấy anh ở khi vực thiên tai, em đã biết mấy năm nay em chưa bao giờ quên được anh, mặc dù anh không thích em, nhưng em vẫn thích anh, thích muốn chết."
"Thích đến mức, chỉ cần anh nói một câu, em có thể từ bỏ hết thảy mọi thứ ở nước ngoài, về đây bắt đầu từ con số không."
Phó Đồng… Tô Nam khẽ cau mày gọi cô ấy, nhưng Phó Đồng lại cắt ngang nói:
"Tô Nam, bây giờ em chỉ cần nghe anh nói một cậu thôi, nếu anh bảo em ở lại nước, em sẽ không rời đi nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!