Editor: Oăn Oăn | Beta
-er: Kỳ Giản Niệm
Lần này Hình Tín Hàm ra sân bay, Tô Nam không thể bí mật đến tiễn cô, vì ngày Quốc Khánh, anh vẫn phải đi làm như thường lệ, vào ngày này, nhiều đồng nghiệp nữ độc thân trong khoa cấp cứu đã đến đội cứu hỏa ở quận Triều An để giao lưu nên giờ đây, gánh nặng của khoa cấp cứu chất hết lên vai các bác sĩ nam và các bác sĩ đã có gia đình.
Theo lý mà nói, là một cô gái mới đôi mươi và hiện đang độc thân, Lâm Hân không có lý do gì để không tham gia buổi giao lưu này, nhưng cô ta lại không đi.
Buổi sáng, lúc Tô Nam đến khoa cấp cứu, anh thấy Lâm Hân đang bận rộn, cô ta thấy anh đến thì lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Chào buổi sáng, bác sĩ Tô!"
Tô Nam ngạc nhiên, "Ơ? Lâm Hân, sao cô vẫn còn ở đây? Không đi giao lưu à?"
Lâm Hâm cười nói: "Giao lưu có gì thú vị đâu, tôi không muốn đi."
Tô Nam cười, "Chẳng phải con gái các cô rất có thiện cảm với quân nhân à?"
Lâm Hân cong môi, "Tôi chỉ có thiện cảm với người tôi thích thôi." Sau đó cô ta lại giả vờ vô tình hỏi Tô Nam: "Bác sĩ Tô đã thích ai chưa?"
Tô Nam không trả lời cô ta, anh cảm thấy không thể tiếp tục đề tài này được nên kiếm cớ lảng đi, "Tôi vào phòng nghỉ thay quần áo trước đây."
Lâm Hâm gật đầu, "Ừm, được."
Sau khi Tô Nam rời đi, Lâm Hân nhìn theo bóng lưng anh, đôi mắt cô ta tối sầm lại, không vui bĩu môi.
Sau một buổi sáng bận rộn, hiếm khi Tô Nam được ăn trưa đúng giờ, anh đến nhà ăn mua đồ, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, Tô Nam đặt thức ăn sang một bên, lấy điện thoại ra xem trước.
Không có tin nhắn nào của Hình Tín Hàm.
Thực ra anh biết bây giờ cô không gửi tin nhắn cho anh được, bởi vì cô vẫn đang ở trên máy bay.
Tô Nam gửi tin nhắn cho Hình Tín Hàm: [Anh đang ăn trưa, em cũng phải nhớ ăn một chút gì đấy nhé, kẻo đau dạ dày.]
[À đúng rồi, hôm nay bệnh viện và đội cứu hỏa giao lưu, cũng có thể coi như là buổi hẹn hò giữa Lâm Sơ Thanh và anh trai em đấy.]
[ Nhưng mà bọn họ đi giao lưu rất thoải mái, còn bạn trai em thì mệt muốn chết.]
Anh tràn đầy hứng thú gửi WeChat cho Hình Tín Hàm, đang suy nghĩ xem có nên giả vờ tủi thân để Hàm Hàm an ủi hay không thì một bóng người xuất hiện trước mắt anh, Tô Nam theo phản xạ nhấn tắt điện thoại, anh ngẩng đầu lên, trong mắt đầy cảnh giác.
Lâm Hâm đứng bên cạnh, cười hỏi: "Bác sĩ Tô, tôi có thể ngồi ở đây không?"
Tô Nam cười nói: "Chỗ này cũng không phải của nhà tôi mua, cô không cần hỏi tôi đâu."
Lâm Hân ngồi xuống đối diện anh.
Tô Nam đặt điện thoại xuống, cúi đầu ăn cơm, Lâm Hân luôn muốn tìm chủ đề để trò chuyện với anh, nhưng cô ta hỏi gì Tô Nam chỉ trả lời đấy, còn đâu là chỉ ăn không nói.
Anh nhanh chóng kết thúc bữa trưa, vừa định rời khỏi nhà ăn thì Lâm Hân gắp một miếng sườn lên định đặt vào đĩa của anh, Tô Nam lập tức đứng dậy.
Bàn tay đang gắp sườn của Lâm Hân dừng lại giữa không trung, cô ta ngẩng đầu nhìn anh, Tô Nam mỉm cười, bưng đĩa lên nói: "Tôi ăn xong rồi, đi trước đây."
"Ừ."
Tô Nam quay người, sải bước đi xa, còn Lâm Hân ngồi đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh hồi lâu, mãi đến khi anh biến mất ở chỗ ngoặt, không còn nhìn thấy nữa, cô ta mới chậm rãi rời mắt đi.
Lâm Hân thất vọng, cô ta không biết mình phải làm gì để anh vui, để anh đối với mình nhiệt tình một chút, cô ta không muốn ngày nào cũng như vậy, bề ngoài thì có vẻ không có chuyện gì, nhưng thật ra anh rất khách sáo và xa cách với cô ta.
Cô ta không thích cảm giác này.
Như thể anh đang cố tình xa lánh cô ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!