Editor: Oăn Oăn | Beta
-er: Kỳ Giản Niệm
Sau khi tan làm, Tô Nam trở về phòng nghỉ thay quần áo, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện, anh vừa đi ra ngoài vừa nhìn điện thoại, muốn nhắn tin cho Hình Tín Hàm, nói cho cô biết bây giờ anh đã xong việc, lát nữa hai người có thể gặp nhau.
Nhưng mà, anh vừa mở điện thoại ra đã nhận được tin nhắn của Phó Đồng, một người bạn mà anh đã lâu không liên lạc.
Lúc nhìn thấy tin nhắn của cô ấy, Tô Nam nhớ Phó Đồng đã vội vã trở về Trung Quốc lúc Nghi An xảy ra động đất, có vẻ bây giờ cô ấy sắp ra nước ngoài.
Nếu là bình thường, Tô Nam có thể đồng ý ăn cơm cùng cô ấy, cũng coi như là tiễn cô ấy đi.
Dù sao hai người cũng là bạn học cũ, thời đi học quan hệ lại rất tốt.
Nhưng sau đêm nay, Hình Tín Hàm phải đến Quý Xuyên quay phim rồi, công việc của anh bận rộn như thế, có thể sẽ không gặp được Hàm Hàm của mình trong thời gian dài.
Vì vậy, tối nay, thời gian của anh chỉ có thể dành cho một mình Hàm Hàm.
Tô Nam bước ra khỏi sảnh lớn của khoa cấp cứu, lúc bước xuống cầu thang, anh cúi đầu muốn gửi tin nhắn từ chối cho Phó Đồng thì lại nghe thấy cách đó không xa có người gọi anh: Này, Tô Nam!
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tô Nam ngẩng đầu lên, Phó Đồng đang đứng cạnh một chiếc ô tô và vẫy tay với anh.
Anh đi tới, hơi ngạc nhiên hỏi: Sao cậu lại ở đây?
Phó Đồng nghiêng đầu, bình tĩnh nói:
"Tôi ở chỗ đây đợi cậu." Sau đó cười:
"Vốn dĩ chỉ thuận đường đi ngang qua, muốn thử vận may một chút, không ngờ gặp được cậu thật."
Tô Nam bật cười, không biết phải nói gì.
"Ôi chao, nếu đã gặp nhau rồi thì cùng ăn một bữa đi, ngày mai tôi phải ra nước ngoài rồi, không ăn thì sẽ không có cơ hội nữa." Phó Đồng nói nửa đùa nửa thật.
Sau khi tan làm, Lâm Hân vừa ra tới cửa đã thấy Tô Nam đang nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp ở chỗ đậu xe, cả hai đều nở nụ cười trên môi, trông rất hòa thuận.
Cô đứng phía sau Tô Nam, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh, âm thầm cắn môi, tự giễu:
"Mày nhìn kìa Lâm Hân, dù không có Hình Tín Hàm thì cũng sẽ có những người phụ nữ khác ở bên cạnh anh ấy thôi. So với mày thì họ xinh đẹp, xuất sắc hơn nhiều, mày lấy cái gì mà so với họ?"
"Từ trước tới giờ, trong mắt hay trong lòng Tô Nam đều chưa từng có mày."
Lâm Hân tự vùi dập và mỉa mai bản thân, không hề nhận ra có một chiếc xe cứu thương đỗ bên cạnh mình.
Tô Nam định mở miệng xin lỗi Phó Đồng, nói tối nay không thể dùng bữa cùng cô ấy được, nhưng còn chưa kịp nói thì có mấy chiếc xe cứu thương đậu ở bên cạnh, sau đó nhân viên y tế dùng cáng khiêng vài người bị thương xuống, khắp người toàn là máu.
Tô Nam vốn định rời đi, lúc này lại không chút do dự quay vào trong bệnh viện, chỉ để lại cho Phó Đồng một câu:
"Xin lỗi, tôi phải đi cứu người."
Lúc vội vã chạy vào khoa cấp cứu, Tô Nam đi ngang qua Lâm Hân, nhìn thấy Lâm Hân ngơ ngác đứng đó, anh giơ tay vỗ vào cánh tay cô, Còn ngớ ra đấy!
Lâm Hân bị anh vỗ vội lấy lại tinh thần, giật mình khi nhận ra một bệnh nhân bị thương rất nặng đang được đưa vào, vì vậy cô ta lập tức chạy như bay trở về khoa cấp cứu.
Cô ta đi theo Tô Nam vào khoa cấp cứu, nhìn bóng lưng vội vã của anh, khóe môi hơi nhếch lên.
Cho dù cô ta thua kém mấy người phụ nữ kia ở những phương diện khác, nhưng ít nhất thì trong công việc, cô ta là trợ thủ đắc lực nhất của bác sĩ Tô, về phương diện này, không ai hiểu rõ bác sĩ Tô hơn cô ta.
Phó Đồng đứng đó, tận mắt nhìn Tô Nam chạy trở lại khoa cấp cứu, bất đắc dĩ nhướng mày, Được rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!