Chương 22: Không nói lời từ biệt 17

Editor: JL, Kỳ Giản Niệm | Beta

-er: Kỳ Giản Niệm

Tô Nam như người mất hồn, anh cũng không biết mình đã hóa đá bao lâu trước khi phản ứng lại và gọi điện cho Hình Tín Hàm.

Đương nhiên là không gọi được.

Tô Nam như nổi điện, lập tức thay quần áo trở về nhà, lúc này ba mẹ anh đã đi ngủ từ lâu rồi nên vẫn chưa biết tin tức, đêm hôm khuya khoắt, Tô Nam đột nhiên trở về khiến Tô Vệ Đông và Nam Liên Quân kinh ngạc ra khỏi phòng.

"Ba, ba xem bây giờ làm thế nào mới có thể đi tới khu vực thiên tai giúp con với?"

Tô Vệ Đông nhíu mày: "Khu vực thiên tai?"

"Có một trận động đất 7,0 độ Richter ở Nghi An, huyện Đường cũng bị ảnh hưởng, bây giờ con không thể liên lạc được với Hàm Hàm." Tô Nam vô cùng lo lắng, nói: "Con muốn đi tìm cô ấy!"

Ngay sau đó điện thoại của Tô Vệ Đông liên tục vang lên. Sau khi nghe điện thoại xong, ông cúi đầu tìm một dãy số rồi nói với Tô Nam: "Để ba hỏi xem có cách nào không đã."

Tôi Nam không thể đứng yên 1 chỗ, cứ đi qua đi lại trong phòng khách, trong đầu toàn là hình ảnh của Hình Tín Hàm.

Thậm chí anh còn cảm thấy ảo não, hối hận, hối hận vì trước đây bản thân đã không nắm bắt cơ hội để bày tỏ hết lòng mình với cô.

Anh thích cô, thích từ lần đầu tiên gặp mặt.

Nhưng chắc cô vẫn chưa biết, anh cũng không rõ trong lòng cô nghĩ thế nào.

Hàm Hàm, em không được có chuyện gì đâu đấy, anh còn có chuyện chưa nói với em.

Nếu hai ta vượt qua được lần này, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ em nữa đâu.

Đồng ý với anh, phải cố gắng lên, chờ anh đến tìm em.

Tô Vệ Đông đã nắm rõ tình hình, ông nói với Tô Nam: "Hiện tại thì chưa có cách nào để qua đó cả."

"Các con đường đều bị chặn hết, ô tô không đi qua được, hơn nữa có khả năng cao là sẽ có sạt lở, rất nguy hiểm, đội cứu viện sẽ nhảy dù xuống đó trong thời gian sớm nhất có thể."

Tô Nam mím chặt môi, không nói gì.

Tuy Nam Liên Quân cũng lo lắng, hoảng hốt, nhưng vẫn an ủi Tô Nam: "Con trai, con đừng quá lo lắng, khu vực con bé ở không phải là nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất, chắc sẽ không sao."

"Bây giờ không liên lạc được là do tín hiệu bên đó không tốt thôi."

Lòng Tô Nam rối như tơ vò, anh chẳng nghe lọt lời nào của Nam Liên Quân, chỉ tùy tiện gật đầu cho có lệ, sau đó đi vào phòng như người mất hồn.

Anh đi đi lại lại trong phòng, gọi tới gọi lui cho bạn bè, nhưng mọi người đều lực bất tòng tâm, ngay cả Chu Phóng cũng nói: "Tôi cũng muốn quyên góp đồ tiếp tế, nhưng bây giờ đường sá đều đã bị chặn hết rồi, vẫn còn nhiều dư chấn, trên núi thường xuyên sạt lở đá, nói chung là không có cách nào đến đó cả."

"Đợi một chút đi Tô Nam, nhà nước đã có kế sách ứng phó rồi, giải phóng quân đã đến đó."

Tô Nam không biết phải làm gì, hoặc chính xác hơn là anh không biết bản thân mình có thể làm gì. Anh ngồi trong phòng ngủ của mình, lo lắng cho Hình Tín Hàm đến phát điên lên, nhưng anh chẳng thể làm một cái gì cả.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Anh lấy bức ảnh duy nhất mà hai người chụp chung trong ví ra. Trong ảnh, người con gái mặc đồ bệnh nhân đang mỉm cười yếu ớt. Đầu ngón tay anh khẽ vuốt ve gò má cô gái trong ảnh. Lúc Tô Nam lật mặt sau để xem chữ ký của cô thì mới phát hiện ra có mấy ký tự trên đó…

"Cầu mong trên thế giới này ít bệnh tật hơn, ít đau thương hơn, như vậy thì anh có thể nhẹ nhõm hơn một chút.

Tô Nam, cầu mong anh sẽ luôn hạnh phúc."

Trong phút chốc, trái tim của Tô Nam như bị lưỡi dao sắc cứa vào, đau nhói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!