Chương 20: Không nói lời từ biệt 15

Editor: JL | Beta

-er: Kỳ Giản Niệm

Sao cơ thể của cô gái này…

Lại mềm mại vậy nhỉ?

Sao có thể mềm mại đến thế chứ?

Mềm đến mức khiến anh muốn đưa tay ra bóp khuôn mặt phiếm hồng của cô.

Ôm Hình Tín Hàm vào lòng, trái tim Tô Nam lập tức loạn nhịp. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm cô một lúc, cố gắng bình tĩnh lại. Sau rồi mới ôm cô đi về phía trước.

Từ đây đến phòng nghỉ của anh phải đi qua nhà vệ sinh. Tô Nam vừa đi qua phòng vệ sinh được vài bước thì đúng lúc Lân Hân ra khỏi nhà vệ sinh nữ. Cô ta quay đầu nhìn Tô Nam, một giây sau liền chú ý tới cô gái được Tô Nam ôm trong lòng. Đó là cô gái tên Hình Tín Hàm vừa vào viện tối nay.

Nghe nói nữ ngôi sao đó.

Là thần tượng của bác sĩ Tô.

Lâm Hân không hiểu tại sao một người đàn ông vừa dịu dàng, hiền lành vừa hài hước như Tô Nam vừa ý Hình Tín Hàm ở chỗ nào. Rõ ràng cô chẳng có gì đặc biệt cả. Tuy mấy năm nay đã xuất hiện trên màn ảnh nhiều hơn, nhưng chỉ nổi tiếng ở một mức độ nhất định mà thôi.

Lâm Hân ở ngay phía sau, chậm rãi nhấc từng bước chân, cuối cùng tận mắt nhìn thấy Tô Nam bế Hình Tín Hàm vào phòng nghỉ của anh.

Tô Nam đi ở phía trước, Lâm Hân vội lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Cô ta cúi đầu nhìn bức ảnh vừa chụp, mím môi.

Tô Nam đặt Hình Tín Hàm lên giường của mình, kéo chăn đắp cho cô. Anh ngồi bên mép giường nhìn cô một lúc, tay siết chặt thành nắm đấm, cuối cùng vẫn không nhịn được mà từ từ vươn tay. Ngón tay chạm vào khuôn mặt mịn màng, tinh tế. Ngay sau đó, anh nhéo nhẹ một cái.

Thật sự rất mềm.

Tô Nam cười trộm, nhìn cô gái đang ngủ rồi thở dài: "Sao lại không biết tự chăm sóc bản thân như vậy chứ? Toàn để bị bệnh thôi."

"Nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Tô Nam nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài. Lúc nắm tay nắm cửa, anh còn quay lại nhìn cô một cái, sau đó mới mở cửa ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước thì Tô Nam chưa gặp Lâm Hân. Lâm Hân cắn môi, gọi anh: "Bác sĩ Tô."

Tô Nam đang đắm chìm trong niềm vui sướng nên bất ngờ: "Sao thế?" Anh hỏi theo phản xạ có điều kiện: "Có bệnh nhân mới à?"

Lâm Hân lắc đầu, nhìn anh, trông có vẻ như không biết nên nói hay không. Cuối cùng vẫn nói với Tô Nam: "Lúc nãy tôi nhìn thấy anh bế Hình Tín Hàm vào phòng nghỉ."

Tô Nam: "…"

Anh hơi mất tự nhiên sờ sóng mũi, hỏi nhỏ: "Ngoài cô ra thì còn ai thấy nữa không?"

Lâm Hân lắc đầu.

Tô Nam kéo Lâm Hân sang bên cạnh, nói: "Cô đừng nói chuyện này với ai nhé."

"Bình thường sẽ không có ai chú ý tới camera giám sát đâu. Cho nên chỉ cần cô không nói thì sẽ không có ai biết cả." Tô Nam chắp hai tay lại, thỉnh cầu: "Làm ơn đấy, Lâm Hân."

Thấy anh cầu xin như vậy, Lâm Hân cắn môi, gật đầu: "Được, tôi sẽ không nói đâu." Dứt lời, cô ta bất giác siết chặt điện thoại.

Khóe môi Tô Nam cong lên, cười tươi nói: "Cảm ơn cô!" Sau đó đi về phía trước.

Lâm Hân xoay người, lại gọi anh: "Bác sĩ Tô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!