Editor: Thiên Vũ | Beta
-er: Kỳ Giản Niệm
Hình Tín Hàm quay phim ở vùng núi xa xôi, điện thoại của cô miễn cưỡng được xem là có tín hiệu nhưng về cơ bản lại không nhận được bất cứ tin tức nào, thỉnh thoảng tín hiệu mạnh hơn một chút thì điện thoại sẽ kêu leng keng hồi lâu, rất nhiều thông báo, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ cùng thi nhau hiện lên.
Tối ngày 4 tháng 9, Hình Tín Hàm có cảnh quay đêm, lúc kết thúc công việc thì đã là đêm khuya. Hình Tín Hàm đi dạo ở một vòng, khó khăn lắm mới bắt được chút tín hiệu, điện thoại lập tức hiện lên rất nhiều thông báo và tin nhắn, thậm chí còn có mấy cuộc điện thoại.
Trong số đó có một cuộc gọi nhỡ của Hình Mộ Bạch.
Hình Tín Hàm cảm thấy hơi bất ngờ, trực giác cho thấy Hình Mộ Bạch có chuyện muốn tìm cô, cô định đọc xong tin nhắn rồi mới gọi lại cho Hình Mộ Bạch, nhưng lại thấy tin nhắn anh nhắn cho mình:
"Không có việc gì đâu, em ở đấy nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị bệnh."
Hình Tín Hàm cong môi cười, gửi cho anh tin báo bình an, sau đó mở WeChat lên xem.
Cô đến đây đã được ba, bốn ngày rồi, gần như luôn ở trong trạng thái mất liên lạc với thế giới bên ngoài, thỉnh thoảng có sóng nhưng cũng rất khó gửi được tin nhắn.
Lúc này cô mới nhìn thấy tin nhắn Tô Nam gửi cho cô mấy ngày gần đây. Hình Tín Hàm thử trả lời anh, nhưng tốc độ internet chậm đến mức không thể gửi được tin nhắn.
Nhân lúc đang có tín hiệu, Hình Tín Nam quyết định nhanh chóng gọi điện cho Tô Nam.
Nhưng tiếng chuông vang rất lâu rồi mà đầu bên kia vẫn không có ai nghe máy.
Hình Tín Hàm nghĩ thầm, không phải vẫn đang bận rộn trong bệnh viện đấy chứ? Đã muộn thế này rồi mà…
Cô bất đắc dĩ nhướng mày thở dài, thử gửi tin nhắn cho anh. Cùng một tin nhắn nhưng phải gửi đi gửi lại đến năm sáu lần mới may mắn thành công.
Hình Tín Hàm cúi đầu cười, xoay người định về phòng của mình, nhưng vừa quay đầu đã thấy Chu Sở Phong đi về hướng này.
"Lạnh thế này mà cô vẫn chưa về phòng à?"
Chu Sở Phong hỏi.
Hình Tín Hàm lễ phép mỉm cười, quơ quơ điện thoại trong tay, trả lời anh ta:
"Ở đây có tín hiệu, tôi trả lời một vài tin nhắn báo bình an, đỡ khiến cho mọi người lo lắng."
Chu Sở Phong định cầm áo khoác lên người Hình Hàm Tín, nhưng cô lại cảnh giác lùi về phía sau mấy bước, động tác trên tay Chu Sở Phong dừng lại, khẽ thở dài cười nói:
"Bây giờ cô rất cảnh giác với tôi đấy…"
Tôi chỉ muốn… Anh ta dừng lại một chút, đưa áo khoác ra,
"Cho cô mượn áo để khoác thôi, đây là vùng núi, không thể so với thành phố Thẩm được, bây giờ trời lạnh lắm, cô mặc ít như vậy sẽ bị cảm đó."
Vẻ mặt Hình Tín Hàm vô cùng tự nhiên, cô duy trì nụ cười yếu ớt nói với anh ta:
"Cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ…" Cô nghiêng đầu, tiếp tục nói:
"Có lẽ tôi không cần đâu, tôi đang về phòng rồi. Anh cũng mặc ít mà, tự khoác cho mình đi."
Ngày mai gặp lại.
Hình Tín Hàm vẫy tay với Chu Sở Phong, sau đó đi về phía phòng của mình, Chu Sở Phong đứng im tại chỗ, quay người nhìn bóng lưng cô dần đi xa, nụ cười dịu dàng, khiêm tốn khi đối mặt với Hình Tín Hàm bắt đầu phai nhạt.
Trong lòng anh ta có chút khổ sở vì Hình Tín Hàm tỏ ra xa cách rõ ràng với mình như vậy.
Chẳng biết Điền Vũ Nhi đã đi tới bên cạnh Chu Sở Phong từ lúc nào, cô ta nhìn theo tầm mắt của Chu Sở Phong, sau đó nói với Chu Sở Phong:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!