Chương 18: Không nói lời từ biệt 13

Editor: Túc Nguyệt | Beta

-er: Kỳ Giản Niệm

Đoạn nhạc đệm trong cuộc gặp gỡ trước khi rời đi lần này khiến cả hai đều mất tự nhiên, nhất là Hình Tín Hàm, dù sao cô cũng là một cô gái.

Bởi vì đã đồng ý sẽ cùng bà Tô đến trung tâm thương mại mua quần áo và một vài thực phẩm dinh dưỡng cho ông ngoại, nên Tô Nam rời đi khá sớm. Sau khi xuống lầu, anh mang Hạt Đầu về luôn.

Hình Tín Hàm vẫn đang ngồi trong phòng riêng, nhìn lọ nước đuổi muỗi anh đưa, cô không khỏi mỉm cười.

Người đàn ông này là mẫu bạn trai điển hình, vừa dịu dàng, vừa biết chăm sóc người khác.

Lúc Hình Tín Hàm cầm đồ đứng dậy định rời đi mới phát hiện bên cạnh lọ nước đuổi muỗi có một chiếc ví màu đen.

Chắc là Tô Nam làm rơi.

Hình Tín Hàm mở ví ra thì nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của hai người ở trong bệnh viện.

Cô gái trong ảnh mặc quần áo bệnh nhân, còn người đàn ông mặc áo blouse trắng, trên mặt cả đều đang nở nụ cười.

Cô rút bức ảnh ra khỏi ví, mặt phía sau của tấm ảnh là chữ ký mà cô đã ký cho anh. Hình Tín Hàm suy nghĩ một lát, lại quyết định ngồi xuống, lấy bút trong túi của mình ra, viết thêm một dòng chữ phía trên chữ ký:

"Cầu mong trên thế giới này ít bệnh tật hơn, ít đau thương hơn, như vậy thì anh có thể nhẹ nhõm hơn một chút. Tô Nam, cầu mong anh sẽ luôn hạnh phúc."

Sau khi viết xong, Hình Tín Hàm đặt bức ảnh vào vị trí ban đầu, sau đó lấy ví tiền của mình ra, bên trong có tấm ảnh anh đưa cho cô.

Hình Tín Hàm dùng ngón tay vuốt ve mấy cái, bỏ ví tiền và bút vào túi xách, sau đó cầm lấy đồ anh đưa và ví tiền của anh xuống lầu.

"Nặc Nhiên! Nặc Nhiên!"

Đỗ Nặc Nhiên đi từ trong bếp ra, Sao thế?

Hình Tín Hàm đưa ví tiền của Tô Nam cho cô ấy,

"Tô Nam làm rơi ví tiền, có lẽ lát nữa anh ấy sẽ quay lại lấy, cậu cất đi cho anh ấy nhé."

Đỗ Nặc Nhiên vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu:

"Cậu không đợi anh ấy đến lấy à?"

Hình Tín Hàm cười,

"Không được, mình phải về rồi."

"Với lại, lỡ bị người ta chụp được thì không tốt lắm."

Cảm ơn cậu.

Ra khỏi quán, Hình Tín Hàm lên xe, gọi điện thoại cho Tô Nam, lúc này Tô Nam đang đi dạo trung tâm thương mại với mẹ Tô.

A lô, Hàm Hàm?

Không hiểu sao, mỗi lần anh gọi cô như vậy, trái tim cô đều không khống chế được đập nhanh hơn vài nhịp.

"Tô Nam, ví tiền của anh bị rơi ở quán cà phê lúc nãy." Hình Tín Hàm cố gắng để giọng của mình nghe thật bình tĩnh.

Tô Nam theo bản năng sờ túi: 

"Hả… Hình như là thế thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!