Mẹ chồng nó vốn dĩ vẫn luôn núp ở cửa nghe lén, thấy con trai mình bị thiệt, liền xông vào bênh vực.
Bà ta đè Phương Tuyết xuống đất, ngồi lên vết thương của nó, ra sức giật tóc nó.
Miệng vẫn chửi:
"Con đĩ kia, đồ láo toét, mày dám đánh con trai tao, ba mẹ mày dạy dỗ mày như thế đấy à?"
"Con trai tao ngoại tình thì sao, mày cũng không tự soi gương xem lại bộ dạng của mày đi, thằng đàn ông nào mà thích nổi, mày không cho nó ăn no, nó chắc chắn phải ra ngoài ăn vụng, nói đi nói lại thì cũng là lỗi của mày."
Phương Tuyết bị đánh đến đầu óc choáng váng, vết thương trên bụng bị người ta ấn mạnh, đau đến mức mắt tối sầm lại, khóc cũng không khóc nổi nữa.
Lúc sinh con, nó vốn đã bị rách tầng sinh môn vì thai nhi quá to.
Ở cữ cũng chưa hồi phục tốt, bị kích động như vậy, lại còn bị són tiểu ngay tại chỗ.
Mẹ chồng nó ngửi thấy mùi, hét lên một tiếng rồi nhảy dựng lên, đá mạnh vào người nó một cái:
"Ghê tởm c.h.ế. t đi được, lớn từng này rồi, đến cả nước tiểu cũng không nhịn được."
Phương Tuyết cảm thấy tủi thân:
"Nếu không phải vì sinh con cho con trai bà, tôi có thành ra thế này không?"
"Nếu không phải vì tiết kiệm tiền cho nhà bà, tôi có chọn sinh thường không, tôi chịu khổ nhiều như vậy, con trai bà còn ngoại tình, nhà bà có xứng với tôi không?"
Mẹ chồng nó mặt đen như đ.í. t nồi:
"Mày chịu khổ là mày tự nguyện, có liên quan gì đến nhà tao, đừng có đổ vỏ cho người khác."
"Mày chính là cái loại xương hèn trời sinh, ba mẹ mày nói sẽ bỏ tiền cho mày mổ đẻ, mày cứ đòi sinh thường, thành ra thế này, chỉ có thể trách chính mày thôi."
Fanpage chính thức:
Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Mau bò dậy dọn dẹp sàn nhà đi, nếu để cả nhà toàn mùi nước tiểu, xem bà đây xử lý mày thế nào."
Nói xong, cả ba người nhà họ Vương ra ngoài ăn cơm.
Phương Tuyết đau đớn mồ hôi đầm đìa, nằm trên sàn nhà lạnh băng, dưới thân là một vũng nước tiểu, trên chiếc giường lớn phía sau, đứa bé khóc đến xé lòng.
Nó đột nhiên cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa, không hiểu nổi tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này.
May mà vẫn chưa quá ngốc, biết thừa lúc người nhà họ Vương không có nhà, lén ôm con bỏ chạy.
Nghe xong lời nó, đến tôi cũng không kìm được nước mắt, mẹ tôi càng khóc nức nở.
Vừa giận vừa thương, mẹ tôi đ.ấ. m vào người Phương Tuyết mấy cái, miệng thì mắng:
"Đáng đời, giờ thì biết hối hận rồi, lúc trước khuyên thế nào cũng không nghe, sống c.h.ế. t đòi lấy Vương Hạo."
"Chúng ta đã sớm nói nó không phải là thứ tốt lành gì, con cứ không nghe, cứ bướng bỉnh, cứ thích chịu khổ."
"Mẹ ơi, con biết lỗi rồi, sau này con sẽ không bao giờ làm mẹ tức giận nữa."
Đợi Phương Tuyết ổn định chỗ ở xong, ba mẹ tôi nói chuyện với nó.
Nhất định phải ly hôn, đồng thời cũng không thể giữ đứa bé lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!