Tôi thật sự muốn bổ đầu nó ra xem bên trong có gì.
"Em thích chịu khổ thì cứ chịu, sao đến cả cứt cũng ăn được? Bị đánh nghiện rồi à?"
Phương Tuyết như bị chập mạch, sống c.h.ế. t không chịu nghe lời khuyên.
Cuối cùng ba mẹ tôi vẫn không thể nhẫn tâm bỏ mặc nó, dẫn một đám họ hàng đến nhà dạy dỗ Vương Hạo một trận, ép hắn ta viết giấy cam đoan, hứa không ngoại tình và bạo hành gia đình nữa.
Chớp mắt đã đến ngày Phương Tuyết sinh con.
Sợ nhà họ Vương lại giở trò gì, cả nhà chúng tôi đến bệnh viện từ sớm.
Mẹ tôi dặn dò bác sĩ hết lời, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải ưu tiên giữ tính mạng của người mẹ.
"Mổ đẻ đi! Thuốc giảm đau, thuốc gây mê gì cũng dùng loại tốt nhất."
Tối qua tôi đã tranh thủ tìm hiểu kiến thức về sinh sản, biết rằng với tình trạng của Phương Tuyết, mổ đẻ là có lợi nhất cho nó.
Cả mẹ lẫn con đều đỡ phải chịu khổ.
Mẹ chồng Phương Tuyết thấy vậy thì mặt dài ra:
"Có cần phải làm bộ yếu đuối thế không? Thời của chúng tôi ấy, đàn bà sinh con đều tự sinh, có thấy thuốc giảm đau, thuốc gây mê gì đâu, có người còn chẳng đến bệnh viện, sinh ngay ở bờ ruộng ấy chứ."
"Ai cũng làm như nhà các người thì sinh con phải tốn bao nhiêu tiền, nhà có giàu đến mấy cũng không chịu nổi cách tiêu tiền như vậy!"
Vương Hạo như người chết, ngồi khoanh chân chơi game bên cạnh, như thể người nằm trong phòng mổ không phải là vợ con hắn ta vậy.
Mẹ hắn ta còn muốn nói gì đó, bị tôi trừng mắt nhìn lại:
"Tiền phẫu thuật tôi trả, bà quản cho tốt cái miệng của mình đi, còn lảm nhảm nữa, tôi xé rách miệng bà."
Bà ta sợ đến rụt cổ lại, trốn vào góc.
Khó khăn lắm mới giải quyết xong bà mẹ chồng, Phương Tuyết lại bắt đầu làm ầm ĩ.
Nó c.h.ế. t sống không chịu mổ đẻ, y tá đành phải gọi chúng tôi vào khuyên nhủ.
Phương Tuyết đau đến mặt trắng bệch, tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết vào mặt, trên giường thì quằn quại như con giòi.
Miệng vẫn gào lên:
"Con không muốn mổ đẻ, con muốn sinh thường."
Tôi tức đến bật cười:
"Cứ thích tự tìm khổ vào thân đúng không? Lúc mang thai thì chẳng biết kiêng khem gì, ngày nào cũng ăn uống vô tội vạ, đứa bé phát triển to như vậy rồi, cái thân hình nhỏ bé của em, lấy gì mà sinh thường?"
Phương Tuyết vẫn cứng đầu, liều mạng lắc đầu:
"Em muốn tự sinh, trẻ sinh thường mới thông minh khỏe mạnh, em không tiêm thuốc gây mê."
Y tá vừa tiến lại gần, nó đã gào thét lên, cuối cùng không còn cách nào khác, không lay chuyển được nó, chỉ đành để nó sinh thường.
Chúng tôi ở bên ngoài, nghe tiếng gào thét xé lòng của Phương Tuyết, sốt ruột đi vòng vòng.
Vương Hạo thì ôm điện thoại xem mấy cô nàng streamer nhảy nhót khêu gợi, tôi tức điên lên, xông vào đạp cho hắn ta hai phát, giật lấy điện thoại của hắn ta đập làm đôi.
Hắn ta không phục, nhưng nhìn thấy bắp tay của tôi, cuối cùng ngoan ngoãn tìm một góc ngồi im.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!