Về đến nhà, cả nhà ủ rũ, Phương Tuyết một mình co ro trên ghế sofa khóc nức nở.
Không biết đã qua bao lâu, ba tôi đập mạnh vào đùi:
"Ngày mai đến bệnh viện phá thai, con không lấy chồng cũng được, ba mẹ nuôi con cả đời, cũng không thể gả cho cái loại người đó."
Không được!
Phương Tuyết vừa khóc vừa hét lên:
"Đây là con của con, một sinh mạng sống sờ sờ, sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ?"
"Vậy thì sinh ra, rồi đem cho, bây giờ có bao nhiêu cặp vợ chồng không sinh được con, đang chờ nhận con nuôi đấy! Hoặc là ba mẹ nuôi cháu cho con, con tiếp tục đi học, cứ nói với mọi người là mẹ sinh con thứ ba."
Mẹ tôi đưa ra mấy đề nghị liên tiếp, đều bị Phương Tuyết gạt đi hết.
Nó nhất quyết phải sinh đứa bé ra, tự mình nuôi, sống c.h.ế. t cũng không chịu đưa con cho người khác.
Đừng nói mẹ tôi, tôi nghe mà cũng thấy bực bội.
"Em năm nay mới 21 tuổi, bản thân còn là một đứa trẻ, trong túi không có lấy một xu, lấy gì mà nuôi con, cuối cùng chẳng phải là nhà mình lại phải dọn dẹp đống hỗn độn cho em sao."
Phương Tuyết tức giận trừng mắt nhìn tôi:
"Chị bớt nói mát đi, con của tôi tôi tự làm chủ, tôi nhất định phải sinh nó ra."
Thấy nó cứng đầu như vậy, ba mẹ tôi tức muốn c.h.ế. t mà cũng đành chịu.
Ba tôi lắc đầu liên tục:
"Thật không biết con đang nghĩ gì nữa, cứ thích tự tìm khổ vào thân!"
Cuối cùng không lay chuyển được Phương Tuyết, nhà tôi vẫn phải đồng ý chuyện của nó và Vương Hạo.
Khách sạn tổ chức đám cưới của bọn họ vừa xa vừa hẻo lánh, váy cưới trên người là thuê, kiểu dáng vừa cũ vừa rách lại còn không vừa người.
Ngay cả người dẫn chương trình cũng là hàng rẻ tiền, nói năng không rõ ràng, từ đầu đến cuối cứ nói tân nhương (tân nương), tân nhang (tân lang), sau đó còn lên sân khấu bán hàng.
Mẹ Vương Hạo tự cho là đã nắm thóp được nhà chúng tôi, đắc ý hả hê ra mặt.
Lúc mọi người đang ăn cơm, bà ta xông lên sân khấu hát một bài
"Cuối cùng em cũng làm người thứ ba".
Còn thuê một đám bà cô mặc quần da bó, trên sân khấu thì ưỡn ẹo lắc hông, đổ nước khoáng lên đầu, rồi điên cuồng giũ tóc.
Tôi không còn mặt mũi nào nhìn sắc mặt của họ hàng nữa, đúng là mất hết thể diện.
Đây đâu phải đám cưới, đây là rạp xiếc thì đúng hơn.
Sân khấu lớn của Lưu Lão Căn, có trò hay thì cứ lên.
Phương Tuyết, cái con bé vô tâm vô phế này vẫn còn vui vẻ đi theo Vương Hạo mời rượu nữa chứ!
Vốn dĩ từ lúc sinh chúng tôi ra, mỗi năm mẹ tôi đều tiết kiệm 1 vạn tệ tiền của hồi môn và một sợi dây chuyền vàng cho mỗi đứa.
Nhưng thấy nhà họ Vương như thế này, mẹ tôi thu lại 20 vạn đó, chỉ mua cho vài món đồ nội thất.
"Với cái đầu óc của em con, cho nó bao nhiêu tiền cũng không giữ được, chi bằng cứ để mẹ giữ, sau này nó mà sống không nổi với Vương Hạo, ít ra còn có đường lui."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!