Đóng cửa lại, mẹ tôi tức giận đến nói năng không trôi chảy.
Bà nghiến răng đập bàn:
"Chia tay, nhất định phải chia tay, mẹ còn sống ngày nào, nhất định không đồng ý cho con lấy nó."
Phương Tuyết lập tức gào khóc thảm thiết, phẫn nộ nói:
"Mọi người làm vậy là vi phạm pháp luật đấy, con là người trưởng thành rồi, con muốn lấy ai thì lấy."
"Tự do hôn nhân, mọi người có hiểu không? Mọi người không có quyền can thiệp vào quyết định của con!"
Đầu tôi như muốn nổ tung, thật sự không hiểu nổi, sao nó cứ thích tự nhảy vào hố lửa thế nhỉ?
Đúng là thích chịu khổ mà!
"Nhà mình điều kiện thế nào, nhà người ta điều kiện thế nào, con mà lấy nó thì chỉ có khổ thôi."
Chúng tôi nói hết lời, miệng lưỡi gần như mòn, Phương Tuyết vẫn kiên quyết, không nghe lấy một lời.
Miệng lẩm bẩm:
"Đừng coi thường người nghèo, anh ấy sau này sẽ thành đạt."
"Giờ có khổ một chút thì sao, chờ anh ấy thành công rồi, còn sợ gì không có cuộc sống hưởng thụ?"
"Thầy bói nói rồi, con là mệnh vượng phu, nếu lấy anh ấy, chắc chắn trong ba năm sẽ được ăn cơm nhà nước!"
Phương Tuyết nói chắc nịch, tôi không nhịn được mà cãi lại.
"Ăn cơm tù thì sao không phải là cơm nhà nước chứ!"
Khiến Phương Tuyết tức giận mắng:
"Chị chỉ ghen tị vì em lấy được chồng tốt thôi."
Nó như bị mỡ heo làm mù quáng, sống c.h.ế. t đòi lấy thằng tóc vàng.
Còn thừa lúc chúng tôi không có nhà, lén lấy trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn với hắn ta.
Đến khi người nhà phát hiện ra, thì gạo đã nấu thành cơm rồi.
Mẹ thằng tóc vàng cười hớn hở đặt một que thử thai trước mặt chúng tôi, nhe hàm răng vàng khè nói:
"Thông gia, bà thông gia à, sự việc đến nước này rồi, chi bằng nhanh chóng thu xếp làm đám cưới thôi."
"Nếu không, đợi bụng Tiểu Tuyết to lên, thế nào cũng bị họ hàng chê cười, nhà chúng tôi thì không sao cả, dù sao cũng là con trai, còn nhà các người thì..."
Ba tôi cả đời làm giáo viên, vốn coi trọng phẩm giá, sĩ diện. Giờ thì chỉ thiếu nước để người ta chỉ thẳng vào mặt chê là không biết dạy con gái, tức đến run cả tay.
Phương Tuyết thì chẳng thấy xấu hổ chút nào, còn hùa theo nhà thằng tóc vàng uy h.i.ế. p ba mẹ.
"Ba, mẹ, trong bụng con là cháu ngoại của ba mẹ đó, ba mẹ nhẫn tâm để nó sinh ra không danh không phận, bị họ hàng bạn bè chê cười sao?"
"Con đảm bảo, đợi sinh con xong, con lập tức quay lại trường học, nhất định lấy được bằng tốt nghiệp."
Trước sự nũng nịu cầu xin của nó, ba mẹ tôi dù không muốn đến mấy, cũng chỉ đành nhắm mắt chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Đến khi bàn chuyện sính lễ, nhà trai ỷ vào việc Phương Tuyết có thai, cố tình chèn ép con bé, giáng cho nhà tôi một đòn phủ đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!