Đang vào giữa mùa hè, thời tiết thì hanh khô oi bức, đứng dưới nắng xếp hàng suốt bốn tiếng, sắc mặt ba mẹ tôi đã xanh mét.
Tôi liếc nhìn cửa hàng bên cạnh, rồi nói:
"Ba mẹ đi tìm chỗ nào mát mẻ ngồi nghỉ đi, con đi mua mấy chai nước về."
Mẹ tôi uể oải gật đầu:
"Xem có bán nước hoắc hương chính khí không, mua một hộp, mẹ với ba con chắc bị cảm nắng rồi, giờ đầu óc hơi choáng."
"Vâng, con đi rồi về liền."
Tôi vừa nhấc chân lên thì em gái tôi – Phương Tuyết – lập tức lao đến kéo tay tôi lại.
"Chị ơi, đừng đi, đồ trong công viên giải trí đắt c.h.ế. t đi được, phí tiền vô ích làm gì!"
"Em vừa thấy bên kia có nhà vệ sinh công cộng, nếu khát thì cầm chai ra vòi nước mà hứng. Ở nhà mình có đầy nước, ráng chút nữa về uống cho đã."
Tôi vốn đã bực trong người vì chuyện xếp hàng, nghe nó nói vậy, suýt nữa tức phát điên.
"Để ba mẹ uống nước ở nhà vệ sinh à? Thế mà em cũng nghĩ ra được! Nếu không phải vì em cứ khăng khăng đòi chịu khổ, thì ba mẹ có phải xếp hàng lâu như vậy không?"
"Còn đứng đó lải nhải cái gì! Tránh xa ra cho chị!"
Tôi gạt tay nó ra, đi mua nước. Lúc quay lại thì Phương Tuyết vẫn đang nhảy nhót mách lẻo với ba mẹ.
"Mẹ xem chị kìa, không biết quý tiền, tiêu xài hoang phí. Con làm vậy cũng là vì cái nhà này thôi, vì xót ba mẹ vất vả kiếm tiền."
"Nói chuyện đàng hoàng với chị ấy, chị ấy còn đẩy con nữa."
Phương Tuyết cứ lườm tôi trắng dã cả mắt, tôi thì chẳng khách sáo mà trừng lại.
Tôi mở nắp chai nước, đưa nước mát cho ba mẹ, rồi lấy thêm miếng dán lạnh và nước hoắc hương chính khí ra.
Phương Tuyết thò tay vào túi lấy nước, tôi lập tức hất tay nó ra.
Nó trừng mắt nhìn tôi đầy tức tối.
Tôi trợn mắt đáp lại:
"Không có phần của em."
"Chính em nói phải tiết kiệm mà? Giờ lại muốn uống loại nước đắt đỏ này làm gì?"
"Nhà vệ sinh ở đằng kia kìa, muốn uống thì tự ra đó lấy mồm mà hứng!"
Nói xong tôi ngồi xuống một bên, rút lon Coca ướp lạnh ra, tận hưởng cảm giác mát lạnh và sảng khoái từ những bọt khí.
Uống một ngụm, còn thoải mái ợ một cái.
Phương Tuyết ngồi một bên, nhìn mà mắt đỏ hoe, cứ nuốt nước miếng liên tục.
Cuối cùng mẹ tôi thấy không đành lòng, chừa lại cho nó nửa chai nước.
Phương Tuyết nhận lấy, ực một hơi là hết sạch.
Cũng không còn cằn nhằn chuyện phí tiền nữa.
Vì bị kẹt quá lâu ở trò tàu lượn siêu tốc, cộng thêm việc ba mẹ đều bị say nắng, người khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!