Chương 46: (Vô Đề)

Mặc dù Thường Mỹ đối với thế tấn công của anh có chút không thích ứng nhưng vẫn cảm kích anh cứu mình khỏi nhóm phóng viên, hôm nay cô lại chạy trối chết lên xe của anh, sau cùng phải nói cám ơn: "Cảm ơn anh!" Từ khi anh tới đón cô đến nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với anh, hiện tại scandal của cô ùn ùn kéo đến liên đới Ân Nhược Tức cũng gặp chút thiệt hại, làm cô khó tránh khỏi có chút áy náy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Không sao, ba mẹ anh muốn mời em đến nhà ăn cơm." Anh lễ phép mời cô.

"Hửm..." Thường Mỹ lại bắt đầu vắt hết óc nghĩ lí do từ chối, nói mình đau bụng? Không được, hôm qua đã dùng rồi hay là nói bà dì tới? Quá gượng ép, Ân Nhược Tức nhìn dáng vẻ đáng thương của cô trên mặt hiện lên nét vui vẻ khó có thể kiềm chế: "Nếu em không phản đối anh sẽ nói với mẹ."

"Ừ, được..." Thường Mỹ bất đắc dĩ gật đầu, dù sao thì dì Ân đối với cô cũng rất tốt, nếu cứ mãi từ chối thì không được.

Mặc dù ghét Ân Nhược Tức nhưng Thường Mỹ lại không thể phủ nhận đầu bếp Ân gia làm đồ ăn thật sự là mỹ vị, mỗi lần cô đều ăn ngon lành, thỏa mãn, sau khi ăn xong dì Ân vội vàng nháy mắt với Ân Nhược Tức nói: "Nhược Tức, đừng đứng ngây ra đó nữa, mau dẫn Thường Mỹ đến vườn hoa đi dạo đi, uống chút nước trái cây, mẹ còn chuẩn bị rượu sữa nữa."

Đêm hè chạng vạng, trong vườn hoa đom đóm bay múa giống như sao, bởi vì bên trong vườn hoa trồng rất nhiều loại thực vật đuổi muỗi, nên đi dạo trong vườn cũng không lo bị muỗi đốt, Thường Mỹ uống rượu sữa thấy vị ngon ngọt nên cô hồn nhiên bất giác uống hơn nửa bình, lực chú ý toàn thân cô rời rạc, có hơi mất tập trung.

"Em uống nhiều quá rồi." Khi cô còn muốn uống tiếp, Ân Nhược Tức đè tay cô lại, thay cô một hơi uống cạn rượu bên trong.

Ánh mắt Thường Mỹ ngốc trệ, nhìn cảnh vật cũng không có tiêu cự nhưng cô biết Ân Nhược Tức uống hết sạch rượu của cô: "Anh... Tại sao, anh uống rượu của tôi?" Cô mềm yếu nói vô cùng không cam lòng.

Ân Nhược Tức đến gần cô, dùng một loại âm thanh gần như đầu độc nói: "Vậy em có thể uống lại từ miệng anh." Anh từ từ nhích lại gần cô, người mà anh ngày đêm mong nhớ, đầu ngón tay cẩn thận chạm vào mái tóc, gương mặt của cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thường Mỹ có cảm giác nhất định là mình đã rất say, nếu không làm sao lại không đẩy anh ra? Nhưng từ trong miệng Ân Nhược Tức truyền tới hương vị ngọt ngào của rượu sữa, như đang dẫn dụ cô đến thưởng thức, làm cho cô không chút do dự mà đến gần anh.

Ân Nhược Tức kiên trì, bền bỉ, cuối cùng đã nhận được hồi báo tốt nhất, anh không ngừng biến nụ hôn này trở nên sâu hơn, cho đến khi đôi mắt cô ngập sương mù, xụi lơ trong lòng mình.

Anh nhìn cô gái nhỏ trong lòng, giọng khàn khàn nói: "Anh yêu em."

Sau sự kiện vườn hoa lần đó, Thường Mỹ vừa xấu hổ lại hối hận, cũng không dám gặp Ân Nhược Tức nữa, dù cô bị phóng viên dây dưa đến nghẹt thở nhưng như vậy vẫn tốt hơn là cùng ngồi chung một xe với Ân Nhược Tức, cô căn bản không biết phải nên đối mặt với anh như thế nào! Mà mỗi lần thấy anh lái xe tới trước cổng thì cô phải chịu đựng cơn tức nhìn người đàn ông này bị từng tốp, từng tốp con gái vây quanh.

Đáng chết, không lẽ cô cho rằng chuyện đã vậy rồi cô vẫn có thể thoát khỏi anh! Hàng cô đã dùng rồi còn muốn trả lại, tuyệt đối không thể! Anh lại hồi tưởng đến nụ hôn vị rượu mang theo hương sữa kia, anh như có điều suy nghĩ dùng tay ma sát với môi mình.

Cả đời này của anh chỉ muốn gắn bó với một mình cô!

Ân Nhược Tức là một người rất ít chú ý đến giải trí nhưng anh lại tỉ mỉ xem một lần bộ phim mà Thường Mỹ đóng, không bỏ qua bất kỳ một khung cảnh nào trên ống kính. Mỗi khi cô xuất hiện trên màn ảnh, cứ giống như là mỹ nhân ngư, đôi mắt một dạng ưu sầu lại mê ly, hễ mỗi lần nhìn thấy đều làm lòng anh rung động, chỉ có anh biết ngoài đời thực cô còn xinh đẹp hơn trong ống kính nhiều, vừa linh động lại còn có chút ngang tàng.

Anh càng tiếp xúc với cô thì càng mê luyến không cách nào tự kiềm chế, thứ tình cảm này không liên quan đến chinh phục, không liên quan đến mặt mũi, mà chỉ đơn giản là vì lúc ở cùng cô, trong lòng không ngừng sản sinh ra loại cảm giác "Chính là cô"!

Ưu điểm, khuyết điểm, một cái nhăn mày, một tiếng cười của cô, đều làm cho anh khắc ghi trong lòng rõ ràng đến vậy, anh yêu cô!

Nhưng cô lại chỉ muốn thoát khỏi anh. 

Ngày hôm đó trường học tan trường sớm, Thường Mỹ lén lút trốn khỏi người hâm mộ ở trường học, lại bắt đầu suy nghĩ biện pháp thoát khỏi người ở ngoài cổng trường.

Hô... Thật may là hôm nay không có phóng viên tới, cô thở phào nhẹ nhõm có thể họ cho là cô sẽ không tan học sớm vậy!

"Thường Mỹ?" Một giọng con trai vang lên sau lưng cô.

Cô sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại thì ra là một bạn học nam trong lớp cô, chẳng qua là cô luôn không thể nào nhớ nỗi, người trước mắt chỉ cho cô một ấn tượng là bạn học.

"À... Ha ha! Chào cậu!" Cô có chút lúng túng nói.

"Hôm nay Thường Mỹ tan học thật sớm." Ân Nhược Tức cười híp mắt xuất hiện, tựa như biến ra từ trong không khí, Thường Mỹ bị dọa cho sợ, liên tiếp lui về sau, cô lắp bắp nói: "Anh... Anh thật đúng là âm hồn không tan!"

Ân Nhược Tức nhướng mày, coi như là đồng ý với câu nói này rồi nói: "Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm, tối nay có loại rượu em thích uống nhất." Anh cố ý nói ra hai chữ phía sau thật nhẹ, làm cho cô vô thức nghĩ đến tình cảnh ngày đó.

Thường Mỹ thẹn thùng đến hai tai cũng biến thành màu đỏ, cô một tay kéo cậu nam sinh vừa mới nói chuyện với cô qua, vừa thẹn vừa giận nói: "Tôi sẽ không đi với anh, tôi đã có bạn trai!"

Ân Nhược Tức quan sát chàng trai có diện mạo tầm thường, đang cau mày nhăn mặt trước mắt nói: "Nói dối."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!