Chương 45: (Vô Đề)

Vì vậy cô đối với chuyện mình bị bôi đen làm như không thấy ngược lại thật lòng thật dạ chú ý tới thể trọng của mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô rất tín nhiệm Bạch Lộc, từ khi chị ấy đề cử cho cô bộ phim hay "Điều tuyệt vời nhất của chúng ta" là đã có thể nhìn ra, vậy nên đối với bộ phim cổ trang đó mặc dù cô chưa xem qua kịch bản thì vẫn biết chắc một điều là vô cùng xuất sắc, mới đáng giá Bạch Lộc để ý như thế.

Nhưng mấu chốt là từ khi cô xuất đạo, cân nặng chưa hề vượt qua 50kg, chuyện chợt tăng mập và chợt gầy xuống đều như nhau, không phải là chuyện dễ dàng. 

Lúc cô đang vì chuyện này mà ưu sầu thì ngày hôm sau Tạ Dư lại tìm đến cô, vẻ mặt khó xử nói: "Fiona, ừ, là thế này… vì trong phim Trình Cẩm Lý là một người ăn hàng, nên có thể là cần cô ăn một ít món, ví dụ như cảnh quay hôm nay cô phải thừa dịp hai nhân vật nam chính nói chuyện, ăn hết phần ăn của họ xong lại tiếp tục ăn hết một lồng bánh bao hấp." 

Tạ Dư quay phim cho không ít nữ minh tinh, biết nữ minh tinh rất thần kỳ, tựa hồ như đối đầu với từ "Ăn", có người vì muốn ốm mà một bữa cơm cũng chỉ ăn mấy hạt cơm nhưng ở trong bộ phim này Trình Cẩm Lý là kiểu 100% ăn hàng. Hơn nữa còn là kiểu không thịt không vui, ăn xong thịt rồi còn phải hút tủy trong xương, nhìn cô ăn tạo cho người xem cảm giác "Cô ăn ngon tôi cũng muốn cùng cô ăn" đây cũng chính là nguyên nhân mà vai nam chính kén ăn cũng bằng lòng ăn cơm với cô.

Nhưng khi nhìn thấy vóc người này của Ân Tiểu Mỹ, hiển nhiên là cố ý duy trì, cũng không thể nào bắt cô ăn rồi đi ói...

Nhưng hai mắt Ân Tiểu Mỹ lại sáng lên, hỏi: "Ăn ngon không?"

"Khẳng định ăn ngon, tôi mời một sư phụ vốn làm đầu bếp chính ở Điếu Ngư Đài, chuyên đãi khách cho chính phủ hơn nữa chân giò kho do ông làm ra được xưng một chữ tuyệt."

"Oa! Thật tốt quá!" Ân Tiểu Mỹ kích động vạn phần nói: "Tôi ăn, tôi ăn!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tạ Dư nghi ngờ nhìn cô nói: "Đừng miễn cưỡng, tôi cũng không hy vọng cô dùng cái loại phương thức thúc ói để duy trì vóc dáng."

"Dĩ nhiên sẽ không!" Cô hiển nhiên không hiểu, tại sao phải có người dùng phương thức giảm cân cực đoan như vậy, cô vỗ ngực đảm bảo: "Đạo diễn Tạ yên tâm, anh cứ tự nhiên cho tôi ăn! Có bao nhiêu tôi ăn bấy nhiêu!"

Càng về sau Tạ Dư mới nhận ra là cô muốn tạo hình cho "Đại Đường Mê Tung", thế mới biết đầu bếp mình long trọng mời về gián tiếp nuôi mập nữ nhân vật chính cho nhà người khác, vì thế ông dám chặn "đường" đạo diễn buộc mời mình ăn bảy tám bữa cơm.

Một lồng bánh bao có chừng mười ba cái, hơn nữa còn có bánh bao trong dĩa của hai nam chính, Ân Tiểu Mỹ có cảm giác mình rất dễ lâm vào cảnh ăn đến chết, vì không để cho cô ăn không công rồi không chống đỡ được, Lại Vọng Minh với Thái Hiểu Khôn cố ý tập thoại trước cả hồi lâu, cho đến khi đạo diễn Tạ lên tiếng nói được mới chính thức làm thật.

Ân Tiểu Mỹ nuốt nước miếng một cái, biết tốt nhất là bản thân nên diễn một lần là thông qua, nếu không cô sợ rằng mình sẽ trở thành nữ nhân vật chính đầu tiên trong lịch sử bị chết trên bàn ăn...

Vì vậy, hai nam nhân vật chính bắt đầu diễn phân cảnh của mình, trong bối cảnh này Trình Cẩm Lý cùng với một kiểu ăn đậu trong Pacman (là một trò chơi) hỏa tốc tiêu diệt một lồng bánh bao, lúc này ánh mắt cô láo lia, nhìn bánh bao trong dĩa của hai người bạn học còn chưa được động vào...

Ánh mắt của cô như không có chuyện gì xảy ra, nhìn về nơi khác nhưng lại thật nhanh liếc qua hai nam chính, chiếc đũa len lén gắp bánh bao của hai người làm của riêng.

Rõ ràng một câu thoại cũng không có lại được cô diễn đến vô cùng hài hước, chẳng qua là tất cả mọi người đều cố nín không dám cười, sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của diễn viên.

Cho đến khi đạo diễn hô "Cắt", Ân Tiểu Mỹ mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tôi cũng ăn đến sắp chết!"

Nhưng khi xem lại cảnh quay, cô phát hiện rõ ràng khóe mắt Lại Vọng Minh có vẻ muốn cười.

"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi..." Lại Vọng Minh cũng phát hiện điểm này, vẻ mặt áy náy nói: "Tôi nghĩ là mình nhịn được..." 

Ân Tiểu Mỹ cười khổ, xoa xoa bụng: "Không sao, có điều cảnh này đổi qua ngày mai rồi quay, tôi thật sự không ăn nổi nữa."

Tạ Dư gật đầu, xem lại lần nữa rồi cười nói: "Thấy thế này cũng không tệ, thoạt nhìn có vẻ là cậu ấy đã phát hiện nhưng cố ý không vạch trần, vẫn cố tình nhường cho cô ăn."

Ân Tiểu Mỹ cũng để ý tới điểm này, trong kịch bản vai nam chính so với nam hai thì nhạy cảm, tinh tế hơn nhiều, biểu hiện như vậy thật ra cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa anh đã thấy nhưng lại làm bộ như không thấy, cũng là một loại cưng chìu của anh dành cho người mình yêu. Vì vậy một đoạn vô tình này, ngày sau lại ngoài ý muốn trở thành đoạn ngắn chứa hàm lượng nguyên tố ngọt ngào, khiến fan lăn qua lộn lại!

Kết thúc một ngày quay, Ân Tiểu Mỹ dưới sự bảo vệ của chị Mã về lại khách sạn, cô nhận được wechat của Thường Mỹ, biết mẹ đang đợi cô.

Quả nhiên, mới đi tới cửa khách sạn, vừa liếc mắt cô đã nhìn thấy ngay một người phụ nữ xinh đẹp, mặc khoác áo khoác tối màu, đang ngồi trên ghế salon xem tạp chí.

"Mẹ!" Cô vừa nhìn thấy Thường Mỹ liền nhào tới, chôn mặt mình vào cổ mẹ, tham lam hít lấy mùi hương ấm áp thuộc về mẹ mình, rồi nói: "Sao lúc mới đến mẹ không nói với con, con có thể nói với đạo diễn xin nghỉ để đi đón mẹ!"

Thường Mỹ cười, hôn một cái lên trán con gái, nói: "Con quay phim khổ cực, cần gì bôn ba thêm, mẹ cũng không phải là trẻ con, chẳng lẽ ngay cả khách sạn cũng không tìm được?"

"Cậu đâu rồi mẹ? Sao lần này không giống như cái đuôi đi theo mẹ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!