Chương 44: (Vô Đề)

"Anh cảm thấy là cô ta đang giở trò quỷ sao?" Ân Tiểu Mỹ chần chờ nói: "Nếu như quả thật không phải là cô ấy, vậy cô ấy bị chửi như vậy chẳng phải là rất oan uổng."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngược lại Ân Triết Phi rất thản nhiên nói: "Mục đích của anh chỉ là muốn giải thích, về phần sau khi giải thích sẽ để lại cho người khác cảm giác gì thì đó là chuyện anh không khống chế được, Tần Ngọc khiết có weibo, theo như Trương Hương Nhất nói hôm nay cô ta online thời gian khá lâu, anh nghĩ tin tức này cô ấy không thể không nhìn thấy, anh đã cho cô ấy thời gian phản ứng, nếu cô ấy vẫn giữ vững trầm mặc vậy anh không thể làm gì khác hơn là tự mình vạch trần."

Ân Tiểu Mỹ nhìn dáng vẻ giải quyết việc chung của anh, khó tránh cảm thấy thật ra Ân Triết Phi là người rất lạnh nhạt, lòng dạ rất nhẫn tâm nhưng trước kia cô luôn cãi vã, chọc phá anh, lại hoàn toàn không hề ý thức được anh còn có một mặt tàn nhẫn thế này.

Nói thật, hình như trừ cô ra anh đối với ai cũng đều cao ngạo, lạnh lùng...

Thấy cô đang nhìn mình ngẩn người, anh đưa tay xuyên qua đầu cô hỏi: "Phát ngốc gì đó?"

Ân Tiểu Mỹ sợ hết hồn, hét lên: "Dọa chết người rồi, anh đừng có bắt chước quỷ được không!"

Anh cười hỏi: "Có vui chút nào không?"

"Em vốn không có bất kỳ sự không vui nào! Ngược lại là anh đó, đừng quên tặng em quà!"

"Tuyệt đối không dám quên." Ân Triết Phi chần chờ một chút mới nói: "Đúng rồi, còn có chuyện phải nói với em, vốn mẹ định cuối tuần về bên nhà cũ nhưng hôm nay đột nhiên mẹ gọi điện thoại cho anh nói đã đổi ý, nói muốn đến Bắc Kinh gặp em."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Mẹ muốn tới? Thật tốt quá!!!" Ân Tiểu Mỹ bật dậy nói: "Em đến sân bay đón mẹ!"

"Vậy thì không cần, đến lúc đó sẽ có xe của công ty đi đón, chỉ là..." Ân Triết Phi ngập ngừng, ngay sau đó nói ra dự cảm khác thường trong lòng: "Dường như anh cảm thấy mẹ có chút không vui nhưng mẹ lại không chịu nói là chuyện gì... Vậy nên, nếu mẹ tới em giúp anh hỏi thăm một chút?"

Đều nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ nhưng Ân Tiểu Mỹ so với anh còn thờ ơ hơn, hiển nhiên là trở thành bộ giáp sắt nhưng giáp sắt cũng có cái tốt của áo giáp, nói không chừng mẹ sẽ bằng lòng nói cho cô biết.

"Không thành vấn đề, cứ yên tâm ở em!" Ân Tiểu Mỹ vươn tay, vỗ vỗ bả vai hư ảnh của anh, nói: "Em nhất sẽ làm cho mẹ vui, anh thì biết gì về màu son môi thích hợp nhất với mẹ? Anh cũng đâu có biết mẹ mang giày size mấy? Anh càng không biết mẹ thích phong cách quần áo gì? Anh hoàn toàn không biết! Em với anh không giống nhau, em nắm rõ sở thích của mẹ như lòng bàn tay!" 

Lại nữa, mỗi lần chỉ cần đề cập đến chuyện của Thường Mỹ, người này luôn không hiếu chiến, chỉ bày ra vẻ chân chó.

Thấy Ân Triết Phi không nói lời nào chỉ nhìn mình cười, lúc này cô mới nhớ tới mình còn có một yêu cầu dành cho anh, vì vậy cô nhanh chóng thu lại điệu bộ diễu võ dương oai, nhỏ giọng nói: "Tối nay anh vẫn ở bên cạnh em đúng không?"

"Ừ."

Cô đảo ánh mắt, lại nghĩ đến một màn kinh hãi vào sáng sớm hôm nay, vội nhắc nhở anh: "Cái đó, nếu anh thấy em đã ngủ thiếp đi thì có thể tắt cái chìa khóa đi, em ngủ rất say, ngủ thiếp đi rồi sẽ không sợ nữa."

"Được." Nhưng anh lại hiểu sai ý bổ sung: "Thật ra thì không ảnh hưởng đâu, vật đó nhìn nhỏ nhưng điện năng rất lợi hại." 

"Tóm lại anh nhớ tắt đi là được!" Cô trừng mắt nói.

"Ừm..." Ân Triết Phi đồng ý nhưng không hiểu tại sao cô đối với việc tắt này lại chấp nhất như vậy.

Đối mặt với Ân Triết Phi dịu dàng lại nghe lời thế này, Ân Tiểu Mỹ không khỏi cảm thấy trong lòng tăng thêm phần ngọt ngào, cô nằm ngã xuống giường nói: "Ngày mai em phải dậy sớm đến đoàn phim, em ngủ trước nha?"

"Heo con ngủ đi."

Một cái gối đầu xuyên qua người Ân Triết Phi, đập vào tường.

~

Giữa trưa hôm sau lúc thức dậy Ân Triết Phi nhận ra mình đã quên tắt chìa khóa, mà Tiểu Mỹ cũng không có tắt nên anh nhìn thấy bên người là cái chăn xanh khổng tước bị vén lên. 

Lúc ngủ còn giai nhân bên mình, tỉnh lại luôn một thân một mình, loại cảm giác này...

Rất giống một con vịt bị ghét bỏ.

Anh gọi cho Carl, giọng còn buồn ngủ hỏi: "Tiểu Mỹ đi rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!