Chương 42: (Vô Đề)

Hôm nay là ngày thử vai, dù cho Shawn luôn nói là bộ phim này có thể mời được cô thì tổ tiên cũng phải sống dậy nhảy múa nhưng Ân Tiểu Mỹ vẫn hết sức nghiêm túc đối đãi, cô đã đọc qua một lần kịch bản, biết nữ nhân vật chính tính tình tùy tiện, thậm chí nam số hai đánh giá cô chính là bé trai tóc dài, vì vậy sau một hồi suy nghĩ cô quyết định để mặt mộc đi thử vai.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ai ngờ cô mới ra tới cửa, Shawn liền gửi tin tới, báo cho cô biết địa điểm thử vai đã thay đổi.

"... Đổi thành quán cà phê! Đây là cái quỷ gì chứ, nói muốn trực tiếp diễn một đoạn ngắn trong kịch bản, nói là diễn đọc thư gì đó..." Shawn hiển nhiên có chút gấp gáp.

Nhưng Ân Tiểu Mỹ ngẫm qua một lượt thì nhớ ra đây là một phân cảnh trong kịch bản, nữ nhân vật chính nhận được thư ba mẹ gửi, ngồi trong quán cà phê mất hết kiên cường, khóc không thành tiếng, cũng chính là lúc này nam hai bắt đầu nảy sinh chút tình cảm với cô—— cô bé nhìn qua kiên cường thật ra chỉ là luôn tự kiềm nén, chôn chặt đau khổ cho riêng mình, bắt đầu từ một khắc anh ôm cô vào lòng an ủi đó thì tình cảm dành cho cô đã không còn đơn thuần chỉ là bạn.  

Vào vai diễn chính thức thì nơi đọc thư sẽ có bối cảnh và âm thanh phối hợp nhưng lúc thử vai thì không được như vậy, việc này yêu cầu lúc nữ nhân vật chính đang đọc thư phải chuyển đổi trạng thái rất nhanh, từ hoạt bát lại hướng ngoại rồi từ từ thu liễm, nắm bắt tâm tình trong tay, chuyển hóa thành cậy mạnh, tự nhẫn nại đến khó có thể ức chế, rồi lại cảm thấy có chút mất mặt, đến cuối cùng trở thành không khống chế được nỗi nhớ thương với ba mẹ, mà phóng túng bản thân bật khóc lên.

Mỗi một tầng cảm xúc đều cần sự quá độ tự nhiên, cuối cùng biểu đạt thật hoàn mỹ, mà địa điểm thử vai lại là một quán cà phê, dù có tấm bình phong ngăn ra vẫn có ánh mắt của nhiều người tập trung vào, rất dễ bị ảnh hưởng.

Thời điểm Ân Tiểu Mỹ tới nơi, vừa lúc nhìn thấy một nữ diễn viên có chút quen mắt, xanh mặt đi ra, vì vậy cô cũng khó tránh cảm thấy khẩn trương.

Nhưng ngoài dự liệu của cô chính là, đạo diễn Tạ Dư với Lý Đông Hà lại là người vô cùng hiền hoà, liếc thấy cô ngồi xuống, Tạ Dư liền đặt câu hỏi trước: "Không có trang điểm?"

"Vâng..." Cô cười nói: "Tôi có cảm giác là với tính cách của nhân vật này thì có thể không cần trang điểm."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tạ Dư cẩn thận quan sát cô một phen, khẽ gật đầu nói: "Dáng vẻ này của cô so với trong phim trước đó giống như là hai người vậy."

"Có thể là bởi vì kiểu tóc." Cô cười trả lời.

Lúc đóng "Hoàng hôn Mân Côi", Ân Tiểu Mỹ tuổi còn nhỏ có chút babyfat, còn trong "Luân Đôn đêm khuya" cô diễn vai thiếu nữ phản nghịch, cho nên luôn giữ một đầu tóc đen, có vẻ khoa trương... Nhưng hôm nay mái tóc xoăn của cô duỗi thành tóc thẳng, hơn nữa gương mặt nhỏ nhắn còn không trang điểm, nhìn qua tựa như một học sinh cấp 3 không rành sự đợi, cùng với hình tượng trước đó đúng là một trời một vực.

Tạ Dư nhìn lý lịch của cô gật đầu nói: "Tôi xem qua phim của cô rồi, cô nói tiếng Đức rất khá, điểm này rất khó có được, chúng tôi cũng không cần hậu kỳ hòa âm, tuổi cũng rất phù hợp ngược lại là cô dẫn dắt tôi, tôi cũng cảm thấy nhân vật này không nên trang điểm... Nhưng nét đẹp của cô quá bắt mắt, cô gái xinh đẹp như vậy không có nhiều khả năng chịu đóng giả một bé trai..." 

Một bên Lý Đông Hà lại nghiêm mặt, không lên tiếng, chỉ đưa cho cô một trang giấy, cô nhận lấy đúng như cô đoán là đoạn nhận được thư của ba mẹ.

"Cô chuẩn bị xong chưa?" Tạ Dư hỏi.

"Ừ!" Cô gật đầu một cái.

Tạ Dư quay đầu, ý bảo nhiếp ảnh gia tập trung chú ý.

Thư cũng không dài, theo kinh nghiệm trước đó của Ân Tiểu Mỹ ước chừng thời gian xuất hiện trước ống kính gần một phút, trong khoảng thời gian này cô cần phải khai thác từng tầng cảm xúc một, diễn ra tất cả tâm tình cần có của nữ nhân vật chính.

Nhưng khi cô đọc được phong thư này, cô liền nhớ ngay tới Thường Mỹ.

Mặc dù cô không phải là con gái ruột của Thường Mỹ nhưng Thường Mỹ đối đãi với cô so ra còn tốt hơn con gái ruột, nếu như không có mẹ yêu thương cô như vậy thì sợ rằng cô của hiện tại thật sự sẽ biến thành thiếu nữ phản nghịch trong "Luân Đôn đêm khuya"...

Hơn nữa đã hơn một tháng cô chưa được gặp mẹ... Trước đây dù cô có đi quay phim mẹ cũng sẽ một tấc không rời đi theo sát cô, sợ cô không được chăm sóc tốt hoặc là phát sinh nguy hiểm gì đó.

Không thể không nói bản lĩnh thơ văn của Lý Đông Hà là không thể bắt bẻ, chỉ đơn giản mấy câu lại bao hàm hết thâm tình, thật giống như lời thăm hỏi tha thiết đến từ ba mẹ, diễn đến đoạn sau cùng thậm chí cô đã không còn phân biệt được là mình đang diễn hay là thật sự bởi vì nhớ mẹ mà khóc nữa.

Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp giống như là tìm được kho báu, bắt trọn ống kính, chậm chạp kéo đến gần, ngắm nhìn hai tròng mắt của cô ngâm trong nước mắt hòa với ánh chiều tà hắt vào nơi cửa sổ, nước mắt của cô trong suốt, long lanh, từng giọt từng giọt rơi xuống phong thư, đơn giản nhưng đẹp đến độ làm cho người ta tan nát cõi lòng. 

Ở đoạn cuối cảm xúc của cô, Tạ Dư hô to "Tuyệt..." ngay lập tức nói: "Hoàn mỹ..."

Nhưng Lý Đông Hà lại "Phắt" cái đứng dậy bỏ đi.

"Hả?" Ân Tiểu Mỹ đang lau nước mắt, nhất thời có chút không kịp phản ứng hỏi: "Đây là..."

Lẽ nào là kỹ thuật diễn xuất của cô quá tệ?

Tạ Dư cười nói: "Đừng lo lắng, vì anh ta đã tìm được nữ nhân vật chính cho mình rồi nên mới bỏ đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!