Chờ khi cô phục hồi tinh thần đã ngồi trên ghế salon của một gian phòng họp nhỏ, bác sĩ đang xử lý vết thương cho cô là bạn tốt của Bạch Lộc, dịu dàng nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ là hình như cảm xúc của Fiona vẫn còn chưa được ổn định, có cần kê chút thuốc an thần không? Dược hiệu phát tác nhanh, ngủ một giấc đối với tâm tình của cô ấy mới có lợi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Triết Phi nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô vội vàng hỏi: "Không có tác dụng phụ gì chứ?"
Bác sĩ cười nói: "Chỉ ngủ một giấc thôi sẽ không có tác dụng phụ, tốt nhất là sau khi cô ngủ thì mở cho cô nghe chút âm nhạc êm dịu, đừng gây ra động tĩnh gì lớn hù dọa cô. Mức độ phản ứng đối với kinh sợ của mỗi người đều không giống nhau, vì lý do đảm bảo trước hết cứ làm theo lời tôi nói."
"Được." Ân Triết Phi nhanh chóng bỏ thuốc vào nước đưa cho cô uống, tiễn bác sĩ ra cửa, rồi thuận tiện dặn dò với công nhân viên bên ngoài hủy bỏ diễn tập, giữ yên lặng.
Ngay sau đó anh đóng cửa phòng họp, lần nữa ôm cô vào trong lồng ngực, cuối cùng nhiệt độ ấm áp này cũng làm cho gương mặt trắng bệch vì sợ của cô khôi phục chút huyết sắc.
"Đau quá..." Cô vừa nằm trong lòng anh đã uất ức lên tiếng.
"Không có gãy xương, em yên tâm..." Anh vội trả lời nhưng trong lòng lại vạn phần tự trách: "Nhưng cánh tay đã bị ứ máu, có thể là mấy ngày mới có thể tan được..."
"Ừ..." Cô nhỏ giọng nói: "May quá nhưng mà thật tiếc em rất thích bộ quần áo này... Còn phải nhờ Shawn giúp em tìm quần áo khác cho ngày mai..."
"Tiểu Mỹ, thật xin lỗi." Anh cầm lấy đôi tay lạnh như băng của cô, lúc này mới phát giác tay của mình đang phát run nói: "Thật sự xin lỗi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh đừng đi."
"Anh không đi, anh sẽ luôn ở đây, ở bên cạnh em."
Anh vừa là anh trai vừa là người chịu trách nhiệm chính, lúc ấy còn đứng ở ngay sau lưng cô lại làm cho cô bị thương, trong nháy mắt đó thiếu chút nữa anh muốn làm thịt tên đàn ông kia, cho nên một đạp của anh hàm chứa lực mạnh kinh hồn, sau khi người đàn ông kia ngã xuống đất thì nằm đến nửa ngày cũng không thể động đậy.
"Người nọ là ai vậy, em thấy anh ta mặc đồng phục bảo an..."
"Không phải là nhân viên bảo an của tòa nhà, có thể là lén trà trộn vào, anh sẽ điều tra em yên tâm, đừng sợ... Em có thể ngủ một lát." Anh ôm cô vào trong lòng.
Ân Tiểu Mỹ nghe được tiếng tim đập của anh cảm thấy thật tốt, thật ra thì cô đã không sợ nữa, lúc này dược hiệu đã phát tác, cô muốn ngủ, mắt không mở ra nổi nữa nhưng cô có cảm giác hình như Ân Triết Phi còn sợ hơn so với cô... Cô cần phải an ủi anh.
Haiz... Ân Triết Phi thật đúng là không khiến cho người ta an tâm được mà!
Cô nằm ở trong lòng anh, dịu dàng nói: "Em không sợ, anh cũng đừng sợ đây chẳng qua chỉ là một người hâm mộ cuồng nhiệt mà thôi, thời điểm em mới vừa diễn xong "Hoàng hôn Mân Côi" còn nhận được rất nhiều thư của mấy tên biến thái, còn có người đặc biệt chờ ở cửa nhà cậu, cảnh sát còn bắt hai người nhưng em không sợ bọn họ, em rất kiên cường." Giọng cô càng ngày càng nhỏ: "Thật ra thì hiện tại tốt hơn nhiều, bảo vệ ở bên này rất có trách nhiệm, chuyện hôm nay chỉ là phát sinh đột ngột..."
Nhịp tim đập nhanh của anh cuối cùng đã chậm rãi bình ổn.
Tiếng của cô dần biến thành tiếng thì thầm, cô thấy mệt rồi, dược hiệu này thật sự lợi hại nhưng tay của cô vẫn nắm lấy cổ tay Ân Triết Phi, không chịu buông ra.
"Tiểu Mỹ..." Anh dịu dàng gọi tên cô.
"Hửm?" Cô giống như con mèo con hừ một tiếng.
Có cái gì đó êm ái, ấm áp lại mang chút run rẩy chạm vào trên trán cô, cô rất kinh ngạc muốn mở mắt ra xem, đang muốn gắng gượng mở mắt thì ánh mắt đã bị bàn tay anh che kín.
Ngón tay cọ xát với mí mắt cô, cô muốn nhìn trộm một chút cũng không được.
Trong bóng tối cô có chút hoang mang, cô lại đang nằm mơ sao?
Sau đó cái vật ấm nóng ấy mang theo hô hấp nóng rực cùng đôi chút ngây ngô thử chạm vào môi cô dò xét.
Vừa mới đầu bởi vì còn do dự mà anh phải khắc chế, chỉ nhẹ nhàng ma sát làm cho cô cảm thấy thật là nhột.
Sau đó mới từ từ tiến sâu vào, dè dặt thưởng thức.
Cô chìm trong bóng tối giống như tiến vào trong hồ nước ấm áp, chẳng những cảm giác cơ thể chìm xuống mà đến cả hô hấp cũng bị đoạt đi... Cái gì mà người hâm mộ cuồng nhiệt, đau đớn trên người, kinh sợ trong lòng... Tất cả đều tan thành mây khói...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!