Chương 29: (Vô Đề)

Lúc này cô cảm thấy dưới ánh đèn vàng ấm áp, Ân Triết Phi vạn phần thuận mắt, nhất thời không để bụng nợ cũ năm xưa của hai người nữa, thậm chí cô còn có lòng tốt dạy dỗ anh: "Anh đó chính là quá thành thật, hôm nay rõ ràng là tên ký giả đó muốn moi thông tin từ trên người anh, anh không thể để anh ta dắt mũi đi, anh xem tôi đi, đều sẽ đi vòng vèo, tôi vốn là một thục nữ nhưng sẽ dựa theo anh mà nói mình rất hoạt bát ~ "

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Thục nữ... ?"

"Anh dùng cái giọng điệu gì vậy? Chẳng lẽ bà đây không giống thục nữ?"

"Giống... Giống..." Anh nén cười, đại khái thì định nghĩa thục nữ trong từ điển của hai người là bất đồng.

Lúc này cô mới nguôi giận nói tiếp: "Dù sao đi nữa, tóm lại là đừng để bọn họ hỏi anh cái gì anh cũng trả lời."

"Hôm nay tâm tình anh tốt."

Ôi, tâm tình tốt vậy là vì Shawn rồi...

Đột nhiên cô lại có cảm giác hình như mình không vui cho lắm... Nước chanh này cũng chua quá đi!

Lúc này Wechat của cô vang lên.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô vui mừng, vội vàng bắt máy: "Mẹ mẹ!"

Giọng nói dịu dàng của Thường Mỹ từ bên kia điện thoại truyền đến: "My little pumpkin đang làm gì thế?"

"Mẹ ơi, hôm nay con mệt chết đi được, buổi sáng thì chụp tạp chí, buổi chiều phỏng vấn chân như muốn gãy... Giờ Ân Triết Phi dẫn con đi ăn cơm nhưng con lại không thể ăn nhiều, mẹ ơi, con thật sự là nhớ đồ ăn ngon mẹ nấu..."

Người đàn ông đối diện mỉm cười, mười năm không gặp cô vẫn luôn giữ dáng vẻ vờ đáng thương, để cho mẹ yêu thương. 

"Ôi chao, đã nói bao nhiêu lần rồi phải gọi anh trai." Giọng Thường Mỹ đầy bất đắc dĩ: "Nghe ba con nói các con lại náo loạn?"

"..." Ân Tiểu Mỹ nói thầm: "Đó là anh ta khi dễ con trước..."

"Tiểu Mỹ... Hai đứa các con cũng lớn rồi, nên nhường nhịn nhau một chút đi." Thường Mỹ đã nghe A Xuân hình dung với mình, hai đứa gặp mặt y như cảnh tượng hai con gà chọi đụng độ.

"Con siêu cấp nhẫn nhịn anh ấy! Con thật sự rất biết điều đó..."

Thường Mỹ cười nói: "Được rồi, con là con gái ngoan, đưa điện thoại cho anh đi, mẹ muốn nói chuyện với anh con một lát."

Ân Triết Phi nhận điện thoại, trả lời: "Dạ... Con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, dĩ nhiên sẽ không gây nhau nữa... Ba đi công tác Tây Ban Nha, đúng triển lãm ở Barcelona, cuối tuần con sẽ đi được... Tới kịp, đến lúc đó mẹ chờ ở sân bay, con đi đón mẹ."

Anh cúp điện thoại, Ân Tiểu Mỹ xoa xoa bụng nhỏ nói: "Tôi ăn no rồi, buổi tối tôi ít ăn cơm..."

"Vậy anh đưa em về." Anh cầm áo khoác đứng dậy.

Ân Tiểu Mỹ mang giày cao gót đứng lên, nhe răng trợn mắt, ôi chao, điểm này chính là điểm không tốt của giày cao gót, nghỉ ngơi một chút lại mang vào cảm giác chân đã không còn là chân của mình.

"Sao không mang theo giày đế thấp?" Anh cau mày hỏi.

"Giày tôi thích tự mình đi mua, không phải là gần đây không rảnh sao, tính ngày mai sẽ đi mua." Mặc dù chân cô đau đớn muôn phần nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, ưu nhã như cũ. 

Ân Triết Phi khẽ thở dài một hơi, khom lưng bế cô lên.

"Ôi chao, ôi chao? Không được! Không được! Tên điên nhà anh bị người ta nhìn thấy thì không giải thích được đâu!" Cô vội la lên.

"Đây là chỗ dùng cơm tư nhân, ở công ty anh thang máy nối thẳng đến nhà để xe tư nhân, sợ cái gì?"

"... À..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!