Anh cáu kỉnh móc từ trong túi ra một con dao Damascus, tính cắt mớ tóc của cô đi cho gọn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không cho cắt!" Ân Tiểu Mỹ thét lên, đưa một tay ra bắt lấy cánh tay đang muốn hành hung của anh, nói: "Anh không thể kiên nhẫn chút sao?" Đây chính là mái tóc bảo bối cô tỉ mỉ chăm sóc, nếu bị anh cắt một đoạn thì phần còn dư lại cũng phải tiễn đi theo!
"Tôi có thể từ từ gỡ nhưng cô có thể chống đỡ được bao lâu?" Anh nhẹ giọng nói.
Cánh tay của cô rõ ràng đang phát run.
"Vậy cũng không thể một dao cắt đi..." Cô nóng nảy nói: "Cắt mấy cọng thôi."
Nhiều năm không gặp hiển nhiên con nhóc này so với trước kia càng khó chiều hơn.
Anh móc dao ra, chọn mấy sợi tóc quấn quanh dây lưng cắt đi, anh gỡ tóc quá mức chuyên chú, trong lúc không cẩn thận tay anh đập vào cùi chỏ Ân Tiểu Mỹ, vì vậy cô lập tức lọt thỏm vào lòng anh như em bé!
Cô như chạm phải điện, dùng tốc độ ánh sáng nâng người dậy!
Ân Triết Phi vẫn nhìn chằm chằm vào thắt lưng của mình như cũ, ngoại trừ hầu kết có hơi chuyển động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Được rồi." Anh đã giải quyết xong mớ tóc rối khó giải quyết kia rồi.
"Ừm..." Nhất thời đầu óc cô như chập mạch, còn rất lễ phép nói một tiếng: "Cảm ơn."
"Cô khoan hãy đứng lên, để tôi chuyển sang ghế lái đã." Cả người anh cũng bắt đầu đỏ rần lên.
"Ừm."
Ân Tiểu Mỹ cũng cảm thấy gương mặt mình đỏ bừng, nên không dám ngẩng đầu nhìn anh, đương nhiên cũng không biết lúc này Ân Triết Phi có vẻ mặt gì, cô miễn cưỡng nâng người lên, cố gắng tạo cho anh nhiều không gian nhất có thể.
Vậy mà lúc anh đi sang ghế ngồi, mái tóc ướt lạnh như băng của cô lại như có như không lướt qua bụng anh, lưu lại mấy vệt nước, làm cả người anh không khống chế được mà run rẩy.
Sau khi xe khởi động chạy đi hai người đều giữ im lặng.
Ân Tiểu Mỹ cúi đầu gỡ mái tóc rối, trong lòng lại đang nghĩ vừa rồi lúc nhào vào lòng Ân Triết Phi trong lúc không cẩn thận đã chạm đến cơ ngực của anh...
Xúc cảm rất tốt...
Tim cô đập loạn xạ, có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Suốt một đường tâm tư hai người đều mang ý xấu.
"Đến rồi." Ân Triết Phi phá vỡ sự yên lặng trong xe.
"Hửm?"
"Đến nhà."
"À." Lúc này cô mới phát hiện xe đã vào hầm để xe, liền chậm chạp bước xuống xe, đi hai bước mới quay đầu lại nói: "Tôi không có khóa vân tay ở nhà để xe, hai cửa bên trong cũng không có..."
"..." Ân Triết Phi vốn định lái xe trở về công ty, giờ chỉ đành phải bước xuống, một đường dẫn cô đi vào nhà, thuận tiện ghi lại dấu vân tay.
Ân Tiểu Mỹ lén liếc nhìn vẻ mặt của anh? Ngược lại anh không có chút mất kiên nhẫn nào.
Cô đi sau lưng anh vô thức lại nhìn bắp thịt mơ hồ trên lưng anh, âm thầm chép miệng.
Hai người mới vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng hô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!