Chương 20: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Không cần, tôi đã nói rồi cô đi tìm Ân Nhược Tức đi." Thường Mỹ đẩy mấy tờ giấy trắng chói mắt kia ra, thần sắc như thường.

"Cô là không dám nhìn chứ gì? Sợ rằng đến khi nhìn thấy, cô sẽ không thể giữ được bình tĩnh như vầy nữa đâu." Văn Huyên hoàn toàn không nghĩ tới Thường Mỹ lại giữ nguyên thái độ thế này, một lòng dùng từ ngữ chọc giận cô ta, nếu như cô ta có thể ra tay thì mình liền có thể nhân đây diễn vai yếu thế với Ân Nhược Tức.

"Cô gái này, cô quá không biết xấu hổ, làm người không thể vô sỉ như vậy!" A Xuân đứng ở một bên không nhịn được nữa lên tiếng, cô vốn có tính tình nóng nảy, nói chuyện hết sức trực tiếp.

"Cô là ai, một bảo mẫu thấp hèn lại dám nói chuyện với tôi như vậy!" Văn Huyên giận dữ đứng lên.

"Đúng vậy, tôi là bảo mẫu thấp hèn nhưng tôi cũng sẽ không làm ra hành vi hạ tiện như cô vậy, cô mắt mù lại dám tới đây ra oai! Phu nhân tôi tính tình tốt không thèm so đo với cô, còn tôi đây thì không được tốt tính như vậy, cô lập tức cút ra ngoài cho tôi!" A Xuân vừa nói vừa cầm lấy đôi giày ở cạnh cửa giơ lên, lớn tiếng nói: "Cô cút ra ngoài!"

Văn Huyên sợ hết hồn, tự biết ở lâu cũng vô ích, cầm tờ giấy bị ném ở trên bàn lên, vội vã rời đi.

"Phi!" A Xuân hướng về phía bóng lưng của cô ta hung hăng phỉ nhổ, xoay đầu lại mới nhìn thấy Thường Mỹ ngồi yên trên ghế salon, vội khuyên nhủ: "Phu nhân đừng nên tin tiểu yêu tinh kia, tiên sinh tuyệt đối không phải là loại người như thế."

Thường Mỹ gật đầu, cười khổ một tiếng nói: "Dĩ nhiên là tôi sẽ không để ý, bao nhiêu năm nay phụ nữ hao tổn tâm cơ quấn lấy anh ấy quá nhiều, tôi đã sớm nhìn thấy nhưng không thể trách. Chị đi nấu ăn giúp tôi đi, tôi muốn ngồi một mình ở đây một lát."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ôi chao, được." A Xuân đáp lời rồi xoay người vào đi phòng bếp nhưng cô còn chưa kịp đụng vào con cá kia thì tiếng "Đinh đinh" của chuông cửa lại vang lên.

A Xuân tức muốn chết, thuận tay cầm lấy con dao trên thớt, hùng hùng hổ hổ chạy ra, quát lên: "Cô cái người phụ nữ không biết xấu hổ này, lại còn dám quay lại!"

Thường Mỹ thấy cô như thế sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy muốn kéo cô ấy lại.

"Cô còn dám trở lại! Xem tôi làm thịt cô!" A Xuân khí thế hung hăng mở cửa ra, đợi khi nhìn thấy người đàn ông ở ngoài cửa liền bị dọa sợ, lui về sau hai bước.

"Hey, Lady calm down, tôi không phải người xấu." Vân Tín lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ nhìn chằm chằm con dao trong tay A Xuân.

"Cậu là ai?" A Xuân nghi ngờ thu dao lại, dùng ánh mắt nghiêm nghị quan sát anh ta, sao lại là một người ngoại quốc.

"Tôi tên là Vân Tín, tôi đến tìm nữ sĩ Thường Mỹ, xin hỏi cô ấy có ở đây không?" Vân Tín cố gắng nở ra nụ cười ôn hòa, cố gắng làm dịu lại người cầm hung khí trước mắt.

"Tôi chính là..." Thường Mỹ nhẹ giọng trả lời, vừa nói vừa đi ra ngoài, ánh mắt còn đang sưng đỏ vì khóc, cô nhìn người đàn ông hiền hòa ở trước mắt lên tiếng hỏi: "Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Vân Tín nhìn cô gái xinh đẹp ở trước mắt, nhất thời nói không nên lời, người con gái trước mắt mang theo khí chất phương Đông cổ điển, cử chỉ tao nhã, đôi mắt giống hoa phù dung, trong suốt, động lòng người. Trên mặt của cô còn vương nước mắt, là chuyện gì đã làm cô gái xinh đẹp này thương tâm đến vậy, anh rất muốn tiến lên trước vì cô lau đi nước mắt, dịu dàng an ủi một phen.

"Này! Rốt cuộc là anh có chuyện gì?" Đúng lúc này A Xuân chen lên áp mặt tới hỏi, mặc dù người đàn ông này dáng dấp rất đẹp mắt nhưng ánh mắt đắm đuối như vậy vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì.

Lúc này Vân Tín mới phục hồi tinh thần, nhất thời trên mặt đỏ lên, vội nói: "Chào cô, tôi là tới tìm một cô bé tên Fiona."

"Fiona?" Thường Mỹ lễ phép đáp: "Thật ngại quá, có thể là anh tìm nhầm rồi."

"Không, không, không, tôi không có tìm nhầm, chính là ở chỗ này cô chờ một chút." Anh lấy một tờ giấy từ cặp công văn tùy thân ra nói: "Tên tiếng Trung của cô bé là Tiểu Mỹ, tôi đã đến cô nhi viện Ánh Mặt Trời tìm hiểu, viện trưởng ở đó nói là được nhà cô nhận nuôi."

"Tiểu Mỹ?" Thường Mỹ sửng sốt một chút hỏi: "Anh tìm con bé làm gì?" Vân Tín biết mình không có tìm sai chỗ, trên mặt lộ ra nụ cười nói: "Nếu như không lầm thì tôi là cậu của con bé."

~

Tiễn Vincent đi Thường Mỹ tâm phiền ý loạn, đột nhiên toàn thân cô trào dâng một nỗi sợ hãi, một loại lo lắng mất đi hết thảy mọi thứ, đầu óc của cô vô cùng hỗn loạn, nhất thời không biết nên bắt đầu suy nghĩ từ đâu, A Xuân cũng không dám nhiều lời, lặng lẽ trở về phòng bếp nấu cơm.

"Ây da! Ân Triết Phi anh buông tay!" Tiếng thét chói tai của Tiểu Mỹ truyền đến, đổi lấy sự kinh ngạc của Thường Mỹ, cô ngẩng đầu lên chỉ thấy cậu thiếu niên cao lớn xách một cô gái nhỏ, tay chân vung loạn xạ như xách một con mèo hoang đi tới.

"Lần trước tôi đã cảnh cáo em thế, em lại ngứa da có phải không? Hôm nay úp mặt vào tường một tiếng!" Ân Triết Phi giận đến xanh mặt, không nghĩ tới con nhóc này lì lợm đến vậy, vẫn còn chào hàng với mọi người vật phẩm riêng tư của mình, thật là đáng hận!

"Anh tên khốn kiếp này! Bà đây miễn phí tuyên truyền giúp anh, anh không cảm tạ tôi! Còn ức hiếp tôi!" Tiểu Mỹ giương nanh múa vuốt so với anh còn tức giận hơn.

"Haiz..." Tiếng thở dài sâu kín vang lên, hai con gà chọi lập tức yên tĩnh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!