Ân Triết Phi phát giác cô đã đến nhất thời sửng sốt, trong tay nắm một xấp giấy không biết nên nói cái gì cho phải, mà một giây kế tiếp Lục Tiêm Tiêm như phát điên lên, chạy một mạch đến lớp cách vách, cô biết là ai làm, cô muốn giết chết đứa con gái không giữ lời hứa đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái kia đang ở trong phòng học cùng với bạn mình đắc ý cười to thì Lục Tiêm Tiêm như cơn gió vọt vào, cô dùng một tay lật ngược cái bàn, hét lớn: "Tại sao? Tôi đã đánh thắng!"
Nếu không phải Trương Hướng Nhất kịp thời chạy tới, chặn trước mặt cô thì cô đã xông lên đánh nữ sinh kia.
"Tại sao? Tại sao, cô còn phải làm chuyện như vậy, tôi đã đánh thắng!" Cô hung hăng tiến lên muốn đánh nữ sinh kia.
"Tôi chính là không ưa cô kề cận với Ân Triết Phi, cô cho rằng A Phi sẽ coi trọng loại như cô... Kiểu quái thú này?" Nữ sinh phách lối vì dám chắc cô sẽ không dám làm loạn trong trường học nên muốn quậy to lên.
Ngay tức khắc, đầu óc Lục Tiêm Tiêm phảng phất như muốn nổ tung, cô muốn rống to điều gì đó nhưng lại cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, nói không ra tiếng, trước mắt cô không ngừng mơ hồ, mơ hồ cho đến khi nước mắt rơi xuống.
Mọi người lập tức an tĩnh lại, bọn họ chưa từng nghĩ đến Lục Tiêm Tiêm cũng sẽ khóc.
"Mấy người đủ chưa!" Ân Triết Phi trầm mặt đứng ở trước mặt Lục Tiêm Tiêm, ngăn cản ánh mắt của một đám người vây xem nói: "Đừng nên quá phận."
Nữ sinh kinh ngạc nói: "A Phi tại sao cậu lại bênh cô ta? Không phải là cậu rất ghét cô ta sao? Cô ta xấu như vậy tại sao còn phải bảo vệ cô ta!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cô câm miệng!" Ân Triết Phi vừa chán ghét vừa tức giận, lạnh lùng nói: "Cậu ấy là bạn của tôi, nếu như cô nhục mạ bạn của tôi, tôi sẽ không tha cho cô!"
"Cô ta, cô ta chính là con heo ghê tởm..." Nữ sinh nhỏ giọng biện bạch vẫn cố gắng thức tỉnh sự chán ghét của Ân Triết Phi với Lục Tiêm Tiêm.
"Con mẹ nó, cô câm miệng!" Trương Hướng Nhất trách móc: "Cô ngay cả heo cũng không bằng, giống như quỷ vậy! Ông đây không đánh cô thì cô còn tưởng rằng là tôi tu tâm có phải hay không?"
Nhưng rốt cuộc Lục Tiêm Tiêm cũng không nghe nổi nữa, cô chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, đầu đau đến lợi hại, cô giãy khỏi Trương Hướng Nhất xoay người chạy ra ngoài.
Cô vẫn cho là, chỉ cần cô đánh đuổi hết đám con gái bên cạnh Ân Triết Phi đi là được rồi, chỉ cần cô đủ mạnh, là có thể giữ cậu ấy ở bên mình nhưng cô biết đó chỉ là vỏ bọc cho sự tự ti của mình mà thôi, Ân Triết Phi không thích cô, là cô luôn tự lừa mình dối người, cứ muốn nắm giữ được cậu ấy.
Vậy mà mãi đến hôm nay cô mới biết, sự chênh lệch giữa bọn họ là bao xa, hành động tự tung tự tác của cô có bao nhiêu buồn cười.
Cô chạy đi không phương hướng, nước mắt không ngừng tràn mi, cô không mạnh mẽ, cô một chút cũng không mạnh mẽ, trong lòng của cô cực kỳ tự ti, cô ngoại trừ một thân võ thuật tốt ra thì không còn gì có thể hấp dẫn nam sinh nữa, cô thật sự là quá ngu xuẩn! Cô cảm giác tim mình đau như dao cắt so với hết thảy, hết thảy những vết thương trên người đã trải qua còn đau hơn!
Mặc dù Ân Triết Phi đứng ra bảo vệ cô nhưng cô nhìn ra được bóng lưng hoàn mỹ ấy đầy gắng gượng, thời điểm đó cô đã có cảm giác, căn bản mình chỉ là đồ bỏ đi, chẳng qua là Ân Triết Phi quá lương thiện vẫn luôn bao dung cô, vẫn luôn cẩn thận duy trì tự ái của cô, chứ cậu ấy làm sao có thể thích một người xấu xí như cô thế này đây...
Cô chạy đã mệt, động tác dần chậm lại, cuối cùng biến thành những bước đi tràn đầy mất mát, không mục đích.
Đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, ngơ ngơ ngác ngác đi lung tung khắp nơi, chẳng qua là cô không muốn phải đối mặt với những ánh mắt kia, không muốn trở về nữa.
"Ôi! Chị dâu?" Giọng trẻ con non nớt truyền đến, lập tức làm cho cô phục hồi tinh thần, cô cứ đi và đi như thế, vậy mà lại đi đến cổng trường học của Ân Tiểu Mỹ.
Ân Tiểu Mỹ thấy Lục Tiêm Tiêm khóc đến hai mắt sưng đỏ thì cực kỳ kinh ngạc, wase lúc đó cô chạy ra siêu thị trước trường mua đồ ăn thì nhìn thấy một bóng dáng to lớn lúc ẩn lúc hiện đứng đó, cô còn tưởng rằng là mình nhìn lầm, không ngờ lại thật sự là chị dâu Tiêm Tiêm!
Hơn nữa chị ấy còn đang khóc nữa!
Nhưng tại sao chị ấy lại khóc? Gây gổ với Ân Triết Phi? Hay là bị bắt phải về nhà? Hoặc cũng có thể là cuối cùng Ultraman đã hiển linh muốn tới bắt chị ấy?
Tiểu Mỹ ngơ ngác nhìn chằm chằm Lục Tiêm Tiêm, nếu là như vậy thì tốt, cô cũng không cần rầu rỉ phải giải thích với chị ấy như thế nào, về việc mình len lén bán hình sau lưng chị ấy nữa.
Mà khi Lục Tiêm Tiêm nhìn thấy là "Em dâu" của mình, vẻ mặt lập tức mất tự nhiên, cô không có thói quen lộ ra vẻ mềm yếu của mình với người khác, hơn nữa đối phương còn là một đứa bé yếu ớt như vậy, giống như gió vừa thổi sẽ bay!
Nhưng Ân Tiểu Mỹ lại hết sức nhiệt tình, cô tò mò hỏi: "Chị dâu, anh trai em ăn hiếp chị hả?" Chậc chậc, thì ra Ân Triết Phi mới là bá vương ngạnh thượng cung, cô thật sự đã coi thường anh ta! Tiểu Mỹ lại lần nữa bày tỏ sự tôn kính với Ân Triết Phi.
Vậy mà Lục Tiêm Tiêm cũng không nói chuyện, chẳng qua chỉ vuốt vuốt tóc không nhìn cô.
Tiểu Mỹ rầu rĩ gãi gãi đầu, cô sắp phải vào đi học rồi, kì này đồ ăn còn chưa ăn xong, cô có chút đau lòng đưa phần khoai chiên còn dư lại của mình cho Lục Tiêm Tiêm, nói: "Nè, chị dâu ăn đi, có muốn đi với em không? Chị có thể ở phòng làm việc của giáo viên đợi một lát, nghỉ ngơi một chút!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!