Trương Hướng Nhất vừa biết được chuyện hình của Ân Triết Phi bị bán công khai đầy trời thì cười đến sốc hông: "Con bé này thật là, lớn gan lại dám chọc tới trên đầu cậu, lần này cậu quả thật đã nổi tiếng, mình quả thật không thể tin được, có người bằng lòng mua quần lót của cậu? Ha ha ha..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Câm miệng!" Ân Triết Phi cau mày nói: "Cậu đã vui mừng như thế mình cũng không ngại nói cho cậu biết một tin tốt, học kỳ sau Lục Tiêm Tiêm muốn chuyển đến trường mình."
Vẻ mặt Trương Hướng Nhất lập tức cứng đờ hỏi: "Cậu nói gì? Cô ấy muốn tới đây? Tại sao? Trời ạ, ... Làm sao bây giờ chúng ta báo cảnh sát đi!"
"Cậu điên rồi!" Ân Triết Phi cắn răng, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy rồi mà sự sợ hãi của bạn tốt đối với cô chỉ có tăng chứ không có giảm: "Chúng ta cứ làm bộ như không quen biết cô ấy, không phải là được rồi sao? Đến cuối cùng cô ấy cảm thấy không có gì vui thì tự mình đi về!"
"Nếu cô ấy cảm thấy rất thú vị thì sao đây?" Trương Hướng Nhất không hề thấy đề nghị của Ân Triết Phi có bao nhiêu tính khả thi.
"Cái đó..." Đột nhiên ánh mắt Ân Triết Phi vô cùng thành khẩn nhìn về phía Trương Hướng Nhất khoác tay lên vai cậu ta nói: "Hướng Nhất chúng ta là anh em tốt đúng không?"
"Cậu biến đi!" Trương Hướng Nhất như chạm phải điện giật, đẩy tay cậu ta ra nói: "Cậu tha cho mình đi! Lúc này cậu nên tự mình ra trận!"
~
Chờ Ân Nhược Tức với Thường Mỹ song song trở về, hai đứa bé một lớn một nhỏ trong nhà đang đánh nhau túi bụi! Ân Triết Phi cầm roi cưỡi ngựa, Ân Tiểu Mỹ lại cầm giá treo quần áo cao hơn mình rất nhiều, náo loạn trong phòng, hiển nhiên hai người như nước với lửa!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy hai người họ bước vào nhà, A Xuân như thấy thần tiên hét lớn: "Đừng đánh! Xem xem ai trở về này!"
"Mẹ mẹ!" Ân Tiểu Mỹ ngẩn ngơ ném giá treo quần áo xuống, nhào tới ôm bắp chân của mẹ, khóc đến kinh thiên động địa: "Ân Triết Phi bắt nạt con!"
"Hửm? Anh trai bắt nạt con thế nào?" Ân Nhược Tức xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Mỹ.
Ân Tiểu Mỹ lập tức cứng họng, nói sao đây? Hình như trong mỗi sự kiện cô đều tương đối đuối lý...
Thường Mỹ cười ôm lấy Tiểu Mỹ hỏi: "Có phải con lại nghịch ngợm hay không? Đừng khóc nữa, con xem đội mà mẹ dẫn đi đã chiến thắng vô địch, cúp này cho con mượn chơi."
"Wow!" Nước mắt của cô lập tức không còn, nhận lấy cái cúp vàng sáng chói, cảm thấy mẹ thật là lợi hại.
Ân Nhược Tức quay sang hỏi con trai: "Học tập thế nào?"
Anh bình tĩnh ném roi ngựa đi trả lời: "Vẫn ổn."
Con trai nói vẫn ổn, vậy tức là rất tốt, Ân Nhược Tức cười vỗ vỗ bờ vai của con trai.
Vào buổi tối có ba mẹ trở về, bầu không khí không thể nghi ngờ vô cùng hài hòa, A Xuân làm thức ăn khuya, hai đứa bé ở bên cạnh cha mẹ hàn huyên đến tối muộn.
Ân Nhược Tức tặng quà cho hai đứa bé, là một quyển sách phân tích "Tư bản luận" thật dày, Tiểu Mỹ coi đây như thể viên gạch to đùng dùng để ám toán Ân Triết Phi, vô cùng thích hợp.
Lúc này bên trong gian phòng, Thường Mỹ dựa vào trong lòng Ân Nhược Tức hạnh phúc nói: "Thật tốt quá, anh lại về trước thời hạn đi cùng với em."
Cô hôn nhẹ lên lồng ngực Ân Nhược Tức, ngọt ngào cười một tiếng, vậy mà Ân Nhược Tức vẫn yên tĩnh đến xuất thần, tựa như đang khổ não bởi vì chuyện gì đó.
"Ông xã?" Không nhận được sự đáp trả của chồng, Thường Mỹ bật dậy hỏi: "Sao vậy?"
Lúc này Ân Nhược Tức mới kịp phản ứng, anh dịu dàng ôm vợ mình nói: "Không có gì, anh đang nghĩ đến vài chuyện làm ăn."
"Anh đó, chính là quá bận rộn, hiện giờ cần phải nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai hãy tính đi!" Cô đau lòng xoa bóp huyệt thái dương cho chồng, mái tóc dài buông xõa trước ngực của Ân Nhược Tức.
"A Mỹ..." Anh cầm tay của cô, nghiêm túc nhìn cô nói: "Vĩnh viễn cũng đừng rời khỏi anh, có được hay không, để cho anh chăm sóc em cả đời."
"Được!" Thường Mỹ cười, đẩy đầu của Ân Nhược Tức nói: "Sao đột nhiên anh lại nói những lời kỳ quái như vậy, em nhất định sẽ dựa dẫm vào anh cả đời, anh có đuổi em đi, em cũng sẽ sống chết quấn lấy anh!"
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!