Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sao vậy? Làm gì mà vẻ mặt anh giống như ăn phải phân vậy." Tiểu Mỹ vô cùng ân cần hỏi.
"Đúng vậy, tôi ăn vào cô!" Ân Triết Phi tức giận đáp trả cô, ném mớ giấy màu hồng vào giỏ rác bên cạnh.
Tiểu Mỹ thấy thế vội vàng nhào qua, lấy đồ trong thùng rác ra xem, quả nhiên là thư tình của chị dâu! Trên mặt giấy bị vò thành nhiều nếp nhăn, là dòng chữ thật to giống như con nhện của Tiêm Tiêm: "Anh có hi vọng em chuyển trường đến trường anh học không?"
Wase rốt cuộc chị dâu Tiêm Tiêm đã bắt đầu chủ động công kích rồi sao? Tiểu Mỹ nghĩ đến bóng đen to lớn kia, kìm lòng không đặng rùng mình một cái.
Cô nhìn Ân Triết Phi một bộ dạng "Có chuyện khổ sở" trong lòng có chút thương hại, người ta khi yêu đều là bộ dạng này sao? Nhưng sao đột nhiên chị dâu Tiêm Tiêm lại tích cực như vậy, lại muốn chuyển trường tới đây chứ? Giáo trình giữa Đại Lục và Đài Bắc hình như khác biệt rất lớn, ôi chao, chị ấy không sợ không theo kịp sao?
Tiểu Mỹ nghĩ đến số hình của Ân Triết Phi mà mấy ngày trước cô mới gửi đi, không nhịn được hoài nghi: "Chắc chị dâu sẽ không phải vì nhìn những tấm hình kia mà xuân tâm nhộn nhạo, không thể chờ đợi muốn đến đây cùng Ân Triết Phi viên phòng đó chứ!" Tiểu Mỹ tưởng tượng ra khung cảnh lãng mạn của hai người bọn họ, ngươi đuổi ta chạy cứ vờn nhau lại rùng mình.
Ân Triết Phi xách cặp sách nằm trên ghế salon đi lên lầu, trong miệng còn lẩm bẩm: "Nếu cô ta tới đây còn không bằng để mình tự đi tìm chết..."
Tiểu Mỹ cũng có chút rối rắm, nếu như chị dâu phát hiện cô đem hình của Ân Triết Phi đi bán khắp nơi, nhất định sẽ giết cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ai..." Nhất thời Ân Tiểu Mỹ cũng cảm thấy, không bằng cô cũng đi chết chung thì hơn...
Buổi tối theo như thường lệ, mẹ gọi điện thoại tới, Tiểu Mỹ giành lấy điện thoại nói luyên thuyên thật lâu mới đưa điện thoại đưa cho Ân Triết Phi, so với dáng vẻ kích động đến sắp chảy nước mũi của em gái thì Ân Triết Phi hết sức bình tĩnh nói: "Dạ, Tiểu Mỹ không có xem tivi... Vâng con biết rồi sẽ không yêu sớm... Kì thi cũng không có vấn đề... Tiểu Mỹ?
Con chỉ có thể đảm bảo em ấy sẽ không đứng nhất từ dưới đếm lên, dù sao đi nữa trí thông minh của em ấy mẹ cũng biết."
Tiểu Mỹ tức giận nhìn Ân Triết Phi tên khốn kiếp này, tại sao luôn vũ nhục bộ não của cô, mặc dù thành tích của cô không tốt nhưng chưa từng có người vì vậy mà nói cô là đứa bé ngu ngốc! Cô nghĩ đến một chuyện, sợ rằng Ân Triết Phi còn chưa biết hình của mình đã phát tán đầy trời thì lộ ra nụ cười hả hê.
Ân Tiểu Mỹ báo thù mười năm chưa muộn.
~
Kì thi cuối kỳ kết thúc, Tiểu Mỹ thở phào một hơi vừa rời khỏi phòng thi liền lôi kéo Viên Viên đi dạo phố, tiền kiếm được từ việc bán hình của Ân Triết Phi cô còn giữ lại một chút, cô có thể mua vài cái móc khóa mà mình thích.
Bởi vì rốt cuộc đã thoát khỏi kì thi, cô hưng phấn chạy tới chạy lui còn Tống Viên Viên không ngừng lầu bầu: "Mình dám khẳng định mình đã làm sai đề đó rồi, không biết kết quả cuối cùng có cần phải rút gọn phân số hay không đây? Biết vậy nên viết cả hai..."
"Viên Viên!" Ân Tiểu Mỹ lớn tiếng nói: "Đã đã thi xong rồi cậu tạm tha cho mình đi!" Cô đang nói chuyện thì đụng vào một người.
"Cẩn thận!" Giọng nam thuần hậu truyền đến, trong giọng nói mang theo chút ngữ điệu kỳ quái.
Tiểu Mỹ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mắt là một người đàn ông vô cùng cao lớn, từ đôi mắt màu xanh lục như phỉ thúy đến ngũ quan thâm thúy kia, không khỏi chỉ rõ thân phận người nước ngoài.
"Ôi chao?" Người đàn ông cao lớn cứ đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ với Ân Tiểu Mỹ.
"Ôi! Tiểu Mỹ ơi, là một người nước ngoài!" Ngay cả Tống Viên Viên đang rối rắm cũng biết chớp lấy thời cơ rèn luyện tiếng Anh: "Hey, how are you?" Wase người đàn ông ở trước mắt thật là quá đẹp trai, cô chưa từng thấy qua ai đẹp trai như vậy, người ngoại quốc này chính là thần mặt trời Apollon chuyển thế.
"Not too bad." Ánh mắt người đàn ông nhìn Ân Tiểu Mỹ đầy chăm chú rồi nhẹ giọng trả lời.
Nhất thời trong lòng Tống Viên Viên nguội lạnh, thôi xong đời, đây là câu hỏi cô chắc ăn nhất trong kì thi tiếng Anh của mình! Sao người đàn ông này không nói: "Fine, thank you and you!" chứ? Cô cuống quít lật tìm sách tiếng Anh trong tay, khẩn trương và cố gắng muốn chứng minh người nước ngoài này học tiếng Anh không tốt.
"Cô bé tên là gì?" Tuy khẩu âm tiếng Trung của người này mang theo chút kì kì nhưng rất lưu loát.
Khi trong đôi mắt màu xanh lục của người này phản chiếu hình bóng một cô bé xinh tựa như búp bê, không hiểu sao Tiểu Mỹ có chút hoảng hốt, cậy mạnh nói: "Chú là ai? Tại sao tôi phải nói cho chú biết?" Đáng chết người ngoại quốc này dáng dấp nhìn quá tốt, điệu bộ lại thân thiết, giọng nói của cô có vẻ chưa đủ hung ác!
Anh cười lên nói: "Sorry, young lady trước tiên tôi xin tự giới thiệu, you can call me Vincent, tên Trung Quốc gọi là Vân Tín, hiện tại cô bé có thể nói cho tôi biết tên của cô bé không?"
Tiếng Anh của anh ta chuẩn khẩu âm nước Anh, Tiểu Mỹ nghe cái hiểu cái không nhưng cô nhìn ra được bất luận là từ cử chỉ hay cách nói của người này, đều ưu nhã đến quá đáng, vừa nhìn đã biết đây là được giáo dục tốt từ khi còn nhỏ, tạo thành khí chất trời sinh.
"Ặc... Tôi..." Tiểu Mỹ nhất thời cứng họng, cố gắng hồi tưởng lại tên tiếng Anh cô giáo đặt cho mình: "Tôi tên là Fiona!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!