Chương 15: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kì quái không lẽ mới vừa rồi là ảo giác của anh?

Tại sao anh cứ cảm thấy, có tầm mắt nóng rực dính vào trên người mình vậy?

Còn Ân Tiểu Mỹ lại dùng tốc độ sánh ngang với loài báo Châu Mỹ lăn sang một bên tuy tư thế khó coi nhưng cô nhận thấy mình không bị phát hiện.

Đôi chân ngắn cũn của cô bị dọa sợ đến nỗi không ngừng run lẩy bẩy nhưng vẫn phải nhanh chóng bò lên lầu giấu kỹ máy chụp hình.

Lúc Ân Triết Phi trở lại, đã đổi một bộ quần áo màu xám tro tay ngắn, quần ngắn mặc trong nhà, anh cố kỵ Tiểu Mỹ là con gái nên lúc phụ đạo cho cô bất kể trời nóng thế nào cũng sẽ không cởi trần. Cho dù là lúc bình thường, sau khi chơi bóng rổ ngẫu nhiên gặp phải Tiểu Mỹ muốn về cùng, anh đều bắt mấy người bạn trong đội mặc quần áo đàng hoàng.

Hồ Phi thường hay lầm bầm, nói mình cũng có em gái nhưng cũng đâu có giống như Ân Triết Phi có tố chất thần kinh như vậy.

Anh nhìn Tiểu Mỹ ngoan ngoãn ngồi dựa lưng trên ghế, do dự nói: "Vừa rồi... Có xuống lầu không?"

"Dạ?" Cô như đứa trẻ vô tội chớp mắt nói: "Đâu có đâu, Tiểu Mỹ luôn ở đây học thuộc công thức."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ân Triết Phi hoài nghi nhìn cô, tiểu quỷ này thường hay bày ra vẻ mặt vô tội, nhằm đảo lộn trắng đen rất khó làm cho người ta tin phục: "Thuộc được mấy?"

Ân Tiểu Mỹ không nghĩ tới anh còn có chiêu này, vội vàng bày ra bộ mặt như đưa đám, nói: "Có thể là thật sự em không thích hợp học số học, cái này em có học thuộc cũng không hiểu lắm là có nghĩa gì..."

"Chậc... Đầu óc của sinh vật đơn bào." Anh ngồi xuống ghế tiếp tục giảng bài: "Thật may là cô không phải em gái của tôi." 

Ân Tiểu Mỹ thầm thở phào may mắn, mình vượt qua được một cửa ải rồi, cô thầm nghĩ: "Thật may anh không phải là anh trai ruột của tôi."

Thật ra nếu đổi thành nữ sinh khác, được Ân Triết Phi đảm nhận chức vụ gia sư, các cô sẽ hưng phấn đến chết, chỉ cần nhìn gò má anh tuấn kia thôi cũng có thể làm năm bản báo cáo vật lý! Nhưng Ân Tiểu Mỹ nghe một lát lại như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.

Ân Triết Phi thở dài nói: "Cảm thấy học tập rất khổ cực?"

Tiểu Mỹ khoa trương nói: "Dĩ nhiên, coi như tiếng Anh của em có tốt đi nữa thì em cũng cảm thấy học tiếng Anh rất khổ, chứ đừng nói chi là số học."

"Anh cảm thấy học tập là một chuyện rất tốt đẹp."

"Đó là bởi vì anh là tên biến thái..." Cô nói thầm.

Ân Triết Phi kiên nhẫn, nỗ lực, giáo hóa cô: "Học tập làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi là vì nó không giống như chơi trò chơi, có thể cho em liên tục giành lấy niềm kích thích của sự thành công trong thời gian ngắn. Thật ra chỉ cần học hành chính là đang không ngừng tiến bộ, hơn nữa đại khái việc học tập trên đời là chuyện duy nhất chỉ cần em chịu bỏ công ra sẽ nhận lại được hồi báo, bất kể hồi báo này là nhiều hay là ít.

Chờ em trưởng thành rồi, bất luận là công việc hay yêu đương đều có thể gặp phải tình cảnh bỏ ra rất nhiều thời gian đều là công dã tràng, chỉ có học tập mới làm cho con người ta trở nên tốt hơn, đạt được nhiều cơ hội hơn."

Anh thở dài nói: "Tiểu Mỹ, anh có thể học giỏi là bởi vì, những điều được dạy trong trường học vừa đúng với cái anh thích, anh sẵn sàng bỏ ra thời gian và công sức đi nắm giữ nó nhưng nói vậy cũng không phải là anh cảm thấy chỉ có những điều đó mới là kiến thức, mà hết thảy mọi điều khác đều là kiến thức. Có người thích nấu ăn, có thể thông qua học tập để trở thành một đầu bếp Michelin, vậy cũng rất lợi hại.

Thế nên, bây giờ phải học những điều này, chính là để cho em hiểu được quá trình học tập là thế nào, như vậy em mới có thể biết cách nắm bắt những kiến thức khác ra sao, từ đây em sẽ được tiếp xúc trước 10% với các ngành nghề của mình."

Anh dựa vào ghế nhìn Ân Tiểu Mỹ như lạc vào cõi thần tiên, hỏi: "Hiểu không?"

Cô vội vàng gật đầu.

Trên thực tế, những lời Ân Triết Phi nói cũng y như niệm chú, từ câu thứ ba trở đi cô đã thả hồn đi mất.

"Vậy làm bài đi."

"Ừm."

Cô nhìn công thức trước mắt, cảm thấy muốn hôn mê, hì hục viết một lát liền nghe thấy hô hấp Ân Triết Phi trở nên nặng nề.

Nghiêng đầu nhìn sang, anh ta đã ngủ thiếp đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!