Chương 14: (Vô Đề)

Mặc dù thành tích của Cao Vũ không tốt nhưng cậu ta không bao giờ giao du với những kẻ côn đồ ngoài xã hội, cũng coi như là chỉ lo thân mình, vậy mà bạn học khác đâu có dễ bỏ qua như vậy, bọn họ sẽ tìm ra những trò đùa ác ý nói trên người Cao Vũ có "Virus ngu ngốc", người nào đụng phải cậu người đó sẽ bị lây bệnh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hơn nữa đám nam sinh chơi trò chơi này chơi hoài không biết mệt, lan truyền câu "Virus ngu ngốc" này đi, có lúc nghiêm trọng hơn một chút sẽ xé vở của cậu hoặc là ném cặp sách của cậu từ trên lầu xuống, thường lúc Tiểu Mỹ làm xong trực nhật đi về nhà, sẽ thấy Cao Vũ một mình lặng lẽ ở phía dưới lầu tìm cái cặp và đồ dùng học tập của mình.

Tuy Tiểu Mỹ cảm thấy cậu ta rất đáng thương nhưng dù sao cô vẫn là một đứa bé có thần kinh thô huống chi cô không có chơi với con trai.

Trong lớp người duy nhất chịu ra mặt vì Cao Vũ chỉ sợ cũng chỉ có Lâm Đệ Nhất, có lúc các nam sinh muốn ném cặp sách của cậu, Lâm Đệ Nhất sẽ xông tới hét lớn: "Mình không cho các cậu làm như vậy! Mình sẽ đi mét với giáo viên! Không cho bắt nạt bạn học!"

Tiểu Mỹ cảm thấy tuy Lâm Đệ Nhất thích đâm thọc nhưng quả thật vẫn rất có tinh thần trọng nghĩa khí.

Đại khái nam sinh sẽ lầm bầm vài câu thô tục rồi bỏ qua cho Cao Vũ nhưng Cao Vũ chưa từng cảm ơn Lâm Đệ Nhất, vì dù sao cái câu "Học sinh lưu ban vạn năm" cũng chính là lớp trưởng đại nhân ban cho cậu.

Nói ra thì Tiểu Mỹ cũng coi như là người duy nhất có chút giao thiệp với Cao Vũ.

Trước lúc diễn ra học kỳ cuối, cô nhìn thấy Cao Vũ ở dưới lầu nhặt sách, vở bài tập và dụng cụ học tập bay tán loạn ở khắp mọi nơi, rốt cuộc vẫn không nhịn được đi xuống lầu giúp cậu ta, Tiểu Mỹ cũng có lòng riêng vì nếu ai chơi với Cao Vũ cũng sẽ bị cô lập do hiện tại không có ai cô mới bằng lòng xuống giúp.

Cao Vũ nhận lấy bút, không nói một lời cảm ơn, xoay người rời đi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cậu ta chính là lạnh nhạt như vậy nên mới không có người thích!

Tiểu Mỹ phồng má có chút tức giận.

Đúng lúc này đột nhiên Cao Vũ xoay người lại, chậm rãi nói: "Tiểu Mỹ, cậu... Có muốn đến nhà mình ngồi một lát hay không?"

Tiểu Mỹ ngây ngẩn cả người, trong một khoảnh khắc cô còn cho là mình nghe lầm nhưng sau cùng cô vẫn gật đầu, thoạt nhìn Cao Vũ quả thật rất đáng thương mà! Nhà của Cao Vũ ở một khu dân cư hết sức bình thường, tòa nhà này nhìn qua có năm lầu.

Tiểu Mỹ đi ở hành lang âm u mà có cảm giác như là đi vào một ngôi nhà ma, trong lòng có chút sợ hãi, wase chỗ tên Cao Vũ này ở và con người của cậu ta đều cùng một kiểu, đều khiến cho người ta khó chịu.

Cao Vũ lấy ra một cái chìa khóa mở cửa, bên trong nhà truyền đến một cỗ mùi thuốc bắc nồng đậm, lập tức bên trong nhà có người bước ra nói: "Tiểu Vũ về rồi à?" Một phụ nữ nhìn qua hết sức tiều tụy, từ bên trong đi ra, Cao Vũ giống như biến thành một người khác, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, đáp lại: "Mẹ, hôm nay có bạn học tới nhà chơi."

"A, bạn học?" Mẹ Cao Vũ thấy Ân Tiểu Mỹ giống như một búp bê sinh động liền nổi lên áy náy, bà oán trách con trai: "Con xem con đi, sao lại không nói sớm trong nhà lung tung như vậy..." Bà bước lên trước định nắm tay Ân Tiểu Mỹ nhưng nhìn thấy hai tay mình dính đầy vết bẩn, lập tức rụt tay lại.

Bà chùi tay lên quần áo của mình một hồi, mới luống cuống nói: "Cô bé vào đây đi, vào nhà ngồi... Trong nhà bừa bộn quá... Cháu tên là gì?"

Tiểu Mỹ vẫn còn đang ngu ngơ, đờ người đứng đó, Cao Vũ cười nói: "Mẹ, cậu ấy tên là Ân Tiểu Mỹ chúng con là bạn cùng lớp."

Ân Tiểu Mỹ lập tức lễ phép nói: "Chào dì, cháu là bạn cùng lớp của Cao Vũ."

Mẹ Cao Vũ nhìn qua già nua tuy chỉ mới hơn 30 tuổi nhưng trên mặt lại có rất nhiều nếp nhăn, Cao Vũ vui vẻ nói: "Mẹ, hôm nay cô Mao lại khích lệ con, cô nói thành tích của con có tiến bộ, còn nói con rất biết điều."

"Thật không?" Mẹ Cao cười lên, ánh mắt lại nhìn về Ân Tiểu Mỹ.

Tiểu Mỹ vội vàng phối hợp: "Vâng! Cao Vũ là người rất tốt, các bạn trong lớp đều rất thích cậu ấy." Cô mất tự nhiên sờ sờ cái mũi của mình, lo lắng nó sẽ dài ra.

Lúc này mẹ Cao mới tin tưởng, bà cứ liên tục cằn nhằn: "Tiểu Mỹ à, bình thường ở trong trường học còn phải phiền cháu để ý đến Cao Vũ, đứa bé này về nhà luôn cười hì hì nhưng dì biết nhất định là thằng bé có chuyện gạt dì."

"Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy, con vui vẻ còn không tốt sao, làm gì có chuyện gạt mẹ." Cao Vũ cố ý làm bộ rất tức giận nói.

Tiểu Mỹ vội vàng không giải: "Dì ơi, Cao Vũ là người vô cùng tốt, thật đó, dì phải tin tưởng cháu."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Mẹ Cao từ ái nhìn con trai nói: "Mẹ đã nói với con thế nào? Đã nói tặng áo len cho cô giáo thì cô giáo sẽ chiếu cố con hơn."

"Áo len?" Tiểu Mỹ ngơ ngác hỏi.

Cao Vũ đang muốn ngăn cản, mẹ Cao đã tố cáo với Tiểu Mỹ: "Lần trước cô Mao đi thăm hỏi các gia đình, nhìn trúng chiếc áo len lông do dì đan, muốn dì làm tặng cho cô ấy một chiếc. Lúc ấy Tiểu Vũ cứ sống chết không muốn nhưng cháu xem đi rất hữu dụng phải không? Đứa bé này có lúc quá ngốc, Tiểu Mỹ à cháu với cô Mao chăm sóc cho Tiểu Vũ nhiều hơn nha!" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!