Chương 50: (Vô Đề)

Đồng Nhiên trong lòng vốn không cảm thấy gì, nhưng khi Cảnh Giai Tuệ nói, thần sắc của cô đột nhiên trở nên âm u, vẻ hưng phấn giống như vừa mới bị giội cho một gáo nước lạnh.

Nhìn nét mặt của Cảnh Giai Tuệ đang chậm rãi hồi phục, cố gắng trở nên bình tĩnh trở lại, Đồng Nhiên như nghĩ tới điều gì, nói : "Em có hứng thú muốn tham dự hạng mục này không, không phải với thân phận thư ký, mà sẽ là người trực tiếp thi hành hạng mục."

Cảnh Giai Tuệ ngạc nhiên ngẩng đầu, cô biết Đồng Nhiên không phải là đang muốn lấy chuyện này để lấy lòng mình, cô hiểu rất rõ người đàn ông này, lúc trước tuy chỉ quản lý một quán bar nhỏ, nhưng hắn cũng không cho phép cô xen vào nói nửa câu, vô luận là việc lớn hay nhỏ, Đồng Nhiên đều là người lãnh đạo, tác phong mạnh mẽ cai trị chính quyền giống như Tần Thủy Hoàng vậy.

Cho nên lúc trước khi hắn nói muốn Cảnh Giai Tuệ đến công ty thì cô cũng chỉ thầm cười lạnh trong lòng, thể nào hắn cũng muốn an bài cho cô một vị trí bình hoa ngồi một góc trong văn phòng, pha trà đánh máy, làm những việc nhỏ nhặt cho mà xem.

Thế nhưng hiện tại vì sao hắn lại muốn cô tham gia vào hạng mục cất giấu đầy cạm bẫy nguy hiểm này chứ? Chẳng lẽ hắn không biết, nếu có bất cứ tổn thất nào, thì khoản đầu tư kếch xù của Đồng thị và tập đoàn Triệu Dương của hắn đều sẽ giống như bát nước đổ đi hay sao?

Rốt cục là hắn đang muốn tính toán điều gì? Cảnh Giai Tuệ nghi ngờ nhìn hắn, vẻ mặt đơn thuần trông vô cùng xinh đẹp, nhất là cái miệng nhỏ đang khẽ mở ra, lộ ra hai cái răng cửa trắng bóng.

Đồng Nhiên chỉ cảm thấy người phụ nữ này giống như một con thỏ trắng vừa mới chạy ra khỏi ổ, ánh mắt cảnh giác nhìn vào sói xám, khiến hắn không nhịn được mà bật cười.

Cảnh Giai Tuệ thấy hắn đột nhiên cười, trong lòng càng thêm khó chịu, cô không thèm để ý đến hắn, đứng lên chuẩn bị đi toilet.

Người đàn ông kia cũng thuận thế đứng lên, vóc dáng của hắn rất cao, Cảnh Giai Tuệ cũng chỉ miễn cưỡng đứng đến vai hắn, cho nên cô cực kỳ ghét sóng vai đi cùng người đàn ông này, lúc nào cũng có cảm giác bị bóng dáng của hắn bao phủ, có chút hít thở không thông.

Còn chưa đi được vài bước, Đồng Nhiên đứng phía sau liền ôm lấy cô rồi đặt lên bàn để văn kiện, lại lui về sau mấy bước, ngẩng đầu lên nhìn cô : "Anh đang nói nghiêm túc, liệu em có thể bay được bao xa? Anh cũng đang mỏi mắt mong chờ, còn nếu em chỉ là một con chim sẻ, thì đừng nên kiêu ngạo trở thành đại bàng, cứ yên ổn mà ở bên cạnh anh, sau đó…đẻ trứng cho anh!" Đồng Nhiên vừa nói vừa nở một nụ cười tà ác giống như một con diều hâu đang ôm miếng thịt tươi vậy.

Cảnh Giai Tuệ bị bế ngồi trên cao, cô chỉ có thể ngồi đó nhìn hắn đang nhẹ nhàng cầm mắt cá chân của mình, lúc này đây, cô lại như đang bị treo giữa không trung, không biết bên dưới là vực sâu tới cỡ nào…

Lúc Đồng Nhiên mang theo Cảnh Giai Tuệ đi vào nhà hàng thì nhóm cổ đông đã chọn xong thức ăn, trên bàn đã bày rất nhiều các món ăn tinh xảo, mọi người trong lòng đều đang có suy nghĩ, ăn uống cầu kỳ quá sẽ tốn nhiều thời gian, đồ ăn này xem như là không thể tốt hơn rồi, vừa dinh dưỡng lại vừa ngon miệng. Một bữa ăn đơn giản này, có thể nhận ra được dụng tâm của người gọi món Huỳnh Kỳ Kỳ.

Trụ sở chính của tập đoàn Hằng Thái được đặt ở Hồng Kông, tổ tiên của cô là người Hoa, nhưng cô lớn lên ở đây, coi như cũng là một cô gái Hồng Kông điển hình, cho nên ở đây chính là sân nhà của cô, việc chiêu đãi khách đương nhiên cũng phải tận tâm tận lực.

Nhà hàng Lâm Hải này có tầm nhìn rất tốt, phong cách được trang hoàng theo kiểu dáng Tây Âu tao nhã, nhà hàng to như vậy nhưng cũng chỉ có hai cái bàn có khách ngồi.

Nhóm thành viên hội đồng quản trị một bàn, trợ lý và thư ký ngồi một bàn khác, nhưng Đồng Nhiên lại kéo Cảnh Giai Tuệ ngồi bên cạnh mình.

Điều này khiến cho nhóm đổng sự vốn không chú ý đến cô đều phải ngẩng đầu lên nhìn, một lần nữa đánh giá cô nhân viên thoạt nhìn không mấy thu hút này.

"Tôi xin giới thiệu, đây là quản lý Cảnh của bộ phận kế hoạch tập đoàn Triệu Dương, lần này tôi đưa cô ấy tới cũng là hy vọng cô ấy làm quen với công việc của chúng ta, mong rằng từ nay về sau các vị sẽ quan tâm chú ý đến cô ấy nhiều hơn!" Đồng Nhiên mỉm cười giới thiệu.

Việc này khiến sắc mặt của Đồng Tự càng trở nên khó coi, hắn không nghĩ tới Đồng Nhiên lại long trọng giới thiệu người phụ nữ này như vậy, phải biết rằng Đồng Hiểu Lượng cũng không ngồi vào bàn của nhóm đổng sự, mà là ngồi cùng với nhóm trợ lý ở bên kia.

Hắn làm như vậy là có nguyên nhân, không giống với Đồng Nhiên được Huỳnh Kỳ Kỳ của Hằng Thái ba lần bảy lượt ngỏ lời mời. Lúc trước, vì món hời lớn này mà hắn đã phải dùng hết chiêu thức, cuối cùng chủ tịch của Hằng Thái cũng nể tình hắn là anh trai của Đồng Nhiên, cho nên mới có được cơ hội hợp tác lần này.

Dù sao cũng là ba tập đoàn lớn hợp tác làm ăn, cho dù là con của mình thì cũng chỉ là hậu bối không có nhiều kinh nghiệm, hắn cần phải có tác phong công tư phân minh của người đi trước. Nhưng hiện tại Đồng Nhiên chẳng phân biệt được công tư, cứ thế mang theo một người phụ nữ xuất hiện tại nơi nghiêm túc này? Thật khiến cho người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối!

Cậu em của hắn, quả nhiên là bị sắc đẹp làm cho hôn mê rồi! Hơn nữa trên bàn ăn còn có một người phụ nữ khác…

Nghĩ vậy, Đồng Tự cầm khăn lên lau miệng, bất động thanh sắc nhìn phản ứng của Huỳnh Kỳ Kỳ.

Huỳnh Kỳ Kỳ khéo léo mỉm cười chào hỏi Cảnh Giai Tuệ, sau đó gọi phục vụ đến định gọi món cho cô.

"Không cần đâu, để cô ấy ăn phần của tôi đi!" Đồng Nhiên vừa nói vừa chuyển đồ ăn trước mặt mình cho Cảnh Giai Tuệ, sau đó gọi một bát mì thịt nướng và một đĩa bánh bao tôm. "Người phương Bắc chúng tôi hay thích ăn mỳ, không thể đổi được!" Đồng Nhiên cười cảm khái, cầm đũa gắp mỳ ăn.

Hắn vốn có vóc dáng khôi ngô điển hình của đàn ông phương Bắc, cách ăn có hơi thô lỗ, không có chút cảm thụ hương vị nào, tư thái thong dong và tự nhiên, như thể chính hắn mới là chủ nhân của nơi này vậy.

Huỳnh Kỳ Kỳ nhìn phần cơm được đặt trước mặt Cảnh Giai Tuệ, nụ cười trở nên cương cứng, nhưng rất nhanh lại khôi phục được thái độ bình thường, mỉm cười nói chuyện với Đồng Nhiên, rằng mới vừa rồi lúc anh chưa đến thì nhóm lão tổng nói chuyện thú vị thế nào, nhất thời không khí trên bàn ăn trở nên rất thân thiện.

Sau khi dùng bữa xong, mọi người đều tự mình chuẩn bị rồi lên đường trở về. Đồng Tự và Đồng Hiểu Lượng rời đi trước, những người khác đi sau, chỉ còn lại Huỳnh Kỳ Kỳ cùng hai người Đồng Nhiên và Cảnh Giai Tuệ. Lúc đến cửa nhà hàng, Huỳnh Kỳ Kỳ cười nói với Đồng Nhiên : "Lần trước anh đã hoàn toàn gợi lên hứng thú chơi golf cho ba tôi, bây giờ ông ấy như bị nghiện vậy, cho dù bận việc cũng phải dành ra một tiếng một ngày để luyện tập, nói nhất định phải lấy lại thanh danh, đánh bại anh cho bằng được!

Thế nào, Ares, khi nào rảnh anh có thể tái chiến với ông ấy một trận không?" Không giống với bình thường khách khí gọi hắn là Đồng tổng, lần này Huỳnh Kỳ Kỳ rất thân thiết gọi tên tiếng Anh của Đồng Nhiên, đủ để thấy được mối quan hệ sâu sắc của hai người.

Ares? Cảnh Giai Tuệ đứng phía sau hai người, yên lặng lắng nghe, đây là tên của vị thần chiến tranh trong thần thoại Hy Lạp – tàn nhẫn vô tình, thích chém giết đẫm máu. Cái tên này thật phù hợp với Đồng Nhiên, nhưng mà không biết vị tiểu thư khuê các xinh đẹp này có phải là Aphrodite si tình với Ares hay không?

"Chỉ cần ông ấy hẹn gặp, tôi nhất định sẽ tới, nhờ cô gửi lời thăm hỏi của tôi đến ông ấy." Đồng Nhiên cười nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!