Ngoài Cảnh Giai Tuệ ra thì người càng không được tự nhiên hơn chắc phải kể đến Triệu Lệ Phương. Bà vốn cảm thấy việc con trai hủy bỏ hôn ước là một điều may mắn, để cho nó nhận ra rõ bản chất của đứa con gái nghèo rớt hám giàu kia, sau đó bà lại được dịp giới thiệu các vị tiểu thư khuê các cho con trai mình. Không nghĩ tới con trai lại tự mình đưa người tới đây, hơn nữa lại là đồng nghiệp cũ của Cảnh Giai Tuệ, nếu ở đây không có người thì bà đã kéo lỗ tai con trai ra một bên mà giáo huấn rồi.
Cho nên trước khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Triệu Lệ Phương kìm nén tức giận nói với Đồng Hiểu Lượng : "Bàn này toàn là trưởng bối và họ hàng thân thích của nhà mình, để cho người ngoài ngồi vào thì không nên, con đem cô gái kia đến bàn bên cạnh ăn đi."
Đây là lần đầu tiên Bạch Văn Văn tới tham dự một bữa tiệc mừng thọ lớn như vậy, tuy rằng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì rất bối rối, cho nên khi nghe Triệu Lệ Phương nói xong, cô liền ngoan ngoãn đứng lên đi theo Đồng Hiểu Lượng tới một bàn khác.
Nhưng cô vừa đi vừa lén trộm nhìn Đồng Nhiên, xem xong lại không cam lòng trừng mắt lườm Cảnh Giai Tuệ, cũng không nhận ra trong lòng mình đã bắt đầu ăn giấm chua.
Cảnh Giai Tuệ hiểu ý của bà, cô có chút đồng tình nhìn ánh mắt trắng dã của Bạch Văn Văn, lúc này thì còn có thể lấy lòng Triệu Lệ Phương, nhưng không lâu sau là có thể lĩnh giáo được công lực mắng chửi người đến đau đớn không thấy máu của dì Triệu rồi.
Bữa đại tiệc mừng thọ xem như đã trôi qua, Đồng Nhiên rốt cục cũng để Cảnh Giai Tuệ quay về nhà xưởng.
Cuối cùng cũng được trở lại văn phòng, ngồi trước bàn làm việc, nhớ đến nhiều ngày giông bão liền thở dài một hơi, đem ra so sánh thì công việc đơn thuần vẫn có thể khiến cho cô bình tĩnh hơn, nếu…công việc này thật sự đơn thuần…
Ngồi xuống không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, quản lý tài vụ mới nhậm chức Cẩu Hồng Na đi vào, đem mấy hợp đồng đặt lên bàn cô : "Quản lý Cảnh, mấy hôm nay Dương tổng đã an bài mua vài hợp đồng, chờ cô về ký."
"Được, cô cứ để đây để tôi xem xét."
Cẩu Hồng Na đi rồi, Cảnh Giai Tuệ cầm lấy hợp đồng, xem kỹ từ đầu đến cuối. Hợp đồng mua hàng đều là những nguyên vật liệu bình thường, nhà cung cấp cũng không có danh tiếng gì, chưa từng nghe nói qua, nhưng giá lại cao một cách thái quá, điều kiện trả tiền cũng rất hà khắc, yêu cầu chuyển khoản trước 100%, cộng thêm một số yêu cầu khác.
Cảnh Giai Tuệ cầm mấy bản hợp đồng rồi gọi cho Dương tổng. Dương tổng không trả lời thẳng cô, chỉ nói mấy nhà cung ứng này đều không tồi, không có vấn đề gì, bảo cô mau ký tên rồi nhanh chóng nhập hàng. Cảnh Giai Tuệ tỏ ý phản đối, nhưng Dương tổng lại nói chất lượng sản phẩm rất tốt, nên suy nghĩ cho người tiêu dùng, Cảnh Giai Tuệ vẫn cố gắng tranh luận, Dương tổng không kiên nhẫn, cuối cùng tức giận nói : "Hỏi nhiều thế để làm gì, tôi là chủ hay cô là chủ?
Bảo cô ký thì cô cứ ký đi!"
Cảnh Giai Tuệ không thèm nói lại, xoay người bước nhanh rời đi, khi cô trở về phòng làm việc thì đóng cửa lại, lấy di động ra, thấy đoạn đối thoại vừa rồi đã được ghi âm lại, cuối cùng mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Ký tên xong, sau khi Cẩu Hồng Na đem bản hợp đồng mang đi, Cảnh Giai Tuệ liền từ trên ghế ngồi bật dậy, đi đi lại lại quanh bàn làm việc, nhiệt độ trong văn phòng hơi lạnh, nhưng cả người cô lại toát mồ hôi, suy nghĩ linh tinh đâm ra sợ, nhưng vẫn không kìm nén được nỗi kích thích, thì ra…những điều cô đã suy đoán lúc trước đều là sự thật!
Tuần kế tiếp, Dương tổng lại đứt quãng chỉ định một vài hợp đồng bảo Cảnh Giai Tuệ ký tên, toàn bộ đều yêu cầu chuyển khoản trước, mà giá cả thì có thể đem so với các linh kiện của một chiếc siêu xe, tất cả đều là giá trên trời.
Cảnh Giai Tuệ hiểu, trước khi đi Dương Xán Sinh đã nói một câu : "Cô đừng đắc ý khi dành được vị trí của tôi! Sau này cô và con đàn bà họ Cẩu kia chắc chắn sẽ không chịu nổi quá một ngày!" Quả nhiên là có thâm ý sâu sắc.
Thì ra cô đã đứng ở vách núi rồi, chỉ cần sa chân một bước là sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.
Cảnh Giai Tuệ nghĩ vậy liền không khỏi muốn cảm ơn đồ ngu xuẩn Dương Xán Sinh kia từ tận đáy lòng, Dương tổng khôn khéo một đời sao lại có một người cháu ngốc nghếch như vậy chứ, sau khi tạm rời cương vị công tác, có vài lần hắn uống rượu rồi gọi cho Cẩu Hồng Na, đại khái là vì oán hận nên luôn miệng mắng chửi cô ấy trong điện thoại. Cẩu Hồng Na vì ngại Dương tổng nên cố gắng nhẫn nhịn, có mấy lần còn làm ngơ mà tắt máy, nhưng Dương Xán Sinh lại gọi vào điện thoại của ký túc xá, Cẩu Hồng Na không chịu nổi, liền đặt ống nghe sang một bên rồi đi ra ngoài tản bộ.
Không ngờ lúc Cảnh Giai Tuệ quay về ký túc xá lấy đồ, vừa đi qua thì nghe loáng thoáng thấy Dương Xán Sinh nói mấy câu – "Các cô đừng tưởng là lão già Dương Bồi Minh kia đang trọng dụng các cô, cô Thả Hồng Na dù thế nào cũng phải chịu tiếng xấu thay kẻ khác thôi, chờ đến khi bị biến thành nữ nhân viên rửa tiền đi."
Lúc nói xong câu đó, Dương Xán Sinh dừng lại vài giây, tiếp theo lại nói ra một chuỗi dài các từ ngữ bẩn thỉu. Nhưng Cảnh Giai Tuệ lại nhạy cảm đoán ra được lúc hắn tạm dừng không phải là vì hết chuyện để nói, mà là tự chột dạ rằng mình đã lỡ miệng. Hai chữ rửa tiền kia tựa như là mấu chốt của vấn đề, lập tức mở ra rất nhiều bí ẩn trong đầu mà trước đây cô đã bỏ qua, bao gồm những vị khách thần bí đến thăm, Dương tổng xây dựng nhà xưởng mới, Dương tổng khí thế bừng bừng quyết chí làm ăn riêng lẻ, nghe thấy phòng tài vụ hạch toán phải ba năm sau mới có thể có lãi thì tỏ ra vô cùng lo lắng, nhưng hiện tại lại rất ung dung thỏa mãn…
Cảnh Giai Tuệ không tin, nhưng trong lòng lại không thể không để tâm đến. Rửa tiền là một chuyện quá lớn! Đến lúc đó coi như là cô nói mình không biết gì, nhưng là người phụ trách thực tế của nhà xưởng, cô có thể thoát khỏi trách nhiệm hay không?
Trước khi cô đi Thượng Hải đã nói chuyện với Cẩu Hồng Na, nhưng sau khi Cẩu Hồng Na báo cáo với Dương tổng xong, liền tự nhận mình là tâm phúc của Dương tổng, cũng không thổ lộ cảm xúc gì với Cảnh Giai Tuệ, chuyện sổ sách lại càng che đậy kín đáo, chỉ báo lại với một mình Dương tổng. Cảnh Giai Tuệ chỉ còn biết đem những nghi vấn bên miệng nuốt trở về.
Chính vì như vậy nên Cảnh Giai Tuệ mới quyết định đi Thượng Hải, thứ nhất, đơn đặt hàng không thể vứt bỏ, nếu Dương Xán Sinh nói hươu nói vượn, thì cô chẳng phải là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, phụ sự tín nhiệm của Dương tổng hay sao? Thứ hai, nếu tâm tư của Dương tổng là như vậy, thì cô nên tránh đi một thời gian ngắn là tốt nhất, không có cô ở nhà xưởng làm vướng chân, yêu ma quỷ quái gì đó tự nhiên sẽ hiện nguyên hình.
Hiện tại thấy vậy, cô liền cảm thấy cuộc điện thoại kia của cô ở Thượng Hải là đúng đắn! Dương tổng…lá gan cũng quá lớn, có lẽ bây giờ hắn đã đâm lao thì phải theo lao, nhưng cô thật sự muốn tạo cơ hội để tìm cho mình một lối thoát…
Ngày hôm sau, Cảnh Giai Tuệ đến chợ bán điện thoại cũ mua một chiếc di động, sau đó tùy tiện mua một cái sim lắp vào, đi đến một chỗ không người gọi điện tới ngân hàng nhân dân Trung Quốc, trong điện thoại cô cũng không nói gì nhiều, chỉ nói là công ty văn phòng phẩm Vượng Lợi có hành vi rửa tiền, sau khi nói địa chỉ công ty, cô cúp máy, cuối cùng thuận tay ném luôn di động xuống rãnh nước bên đường.
Mấy ngày nay, Đồng Nhiên giống như chuẩn bị thường trú ở đây vậy, cơ hồ mỗi ngày đều tới cơ quan đón cô. Cảnh Giai Tuệ trong lòng chất chứa một đống phiền muộn, ngay cả một chút kiên nhẫn nói một câu với người đàn ông này cũng không có.
"Sao vậy? Có chuyện gì nói anh nghe xem."
Vì vết thương trên bắp đùi của hắn nên cô mấy ngày nay đã phải giúp hắn rất nhiều việc, bất quá những việc như tắm rửa, người đàn ông này luôn đòi hỏi cực kỳ nhiều. Lần nào Cảnh Giai Tuệ cũng bị hắn quấn lấy, lúc tắm xong thì chân đã nhũn cả ra, không biết là cô tắm cho hắn hay là hắn tắm cho cô nữa!
"Không có gì, chuyện công việc thôi, cũng không quan trọng lắm." Vừa nói Cảnh Giai Tuệ vừa cầm vòi hoa sen gội đầu cho hắn, bọt còn chưa chảy xuống thì đột nhiên hắn lại ngồi thẳng dậy, đầu ướt sũng đầy bọt, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
"Là không có chuyện gì, hay là không muốn nói với anh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!