Chương 33: (Vô Đề)

Thật vất vả mới xoa bóp xong, hắn bây giờ mới có thời gian để xử lý vết thương của chính mình.

Cậu em của hắn phỏng chừng cũng muốn có dịp được đánh đại ca một trận thỏa thích đây mà, ra tay không hề nể nang một chút nào, tuy rằng khuôn mặt tuấn tú không có vết thương, nhưng cởi áo sơ mi ra thì thấy đầy những mảng xanh tím trên người. Cảnh Giai Tuệ nhìn vào mu bàn tay hắn, phía trên trừ những vết thương do đánh nhau với Thượng Thiết thì còn có những nốt mụn nước do bị bỏng nhìn rất chói mắt, vừa nãy lúc cô giãy dụa còn vô tình cào phải khiến nó vỡ ra, bất quá vẫn còn nhiều chỗ chưa chảy nước.

Đồng Nhiên bảo quản gia lấy một cây kim, sau đó dùng bật lửa hơ vài cái, không chút do dự đâm thẳng vào chỗ mụn nước, vừa làm vừa nói : "Hôm nay chỉ là xã giao trên bàn tiệc thôi, Lã Trác Nhi rất nổi tiếng ở Thượng Hải về việc tổ chức sự kiện, tất cả những tiệc rượu ở công ty anh cũng là do cô ấy phụ trách, ngoài ra, anh và cô ấy không hề có gì với nhau cả…Từ khi gặp lại em…thì anh chỉ thân cận với một mình em…Mấy năm nay…Anh là một người đàn ông bình thường, nên chắc là em sẽ không trông cậy vào việc anh sẽ…thủ thân như ngọc chứ?"

Tuy rằng không có nói trực tiếp, nhưng lời giải thích từ anh cũng đã coi như biểu hiện cho lời xin lỗi rồi.

So với vài năm trước thì quả thật hắn đã tiến bộ không ít! Cảnh Giai Tuệ nhớ lại, hồi đó, mỗi lần cô cãi nhau với hắn về những chuyện như thế này thì hắn chỉ luôn nói những câu như : "Không phải chỉ ôm một chút thôi sao! Đôi lúc tình thế bắt buộc phải hành động như vậy! Chẳng lẽ em muốn anh đưa em đi xã giao? Sau đó để cho những người bạn làm ăn của anh nhìn thấy em giận giận dỗi dỗi?"

"Bây giờ cái gì anh cũng đã đạt được rồi, những chuyện đó cũng đâu còn liên quan gì tới tôi nữa!" Nói xong câu đó, cô nhìn thấy người đàn ông kia dùng kim trong tay đâm thẳng vào da tay, chảy ra một giọt máu đỏ tươi. Chọc hết bọt nước xong, hắn cầm lấy thuốc bột bôi qua loa vào tay cho xong chuyện.

Tiếng chuông di động của hắn đã vang lên vài lần, là Thượng Thiết gọi tới, hình như hắn đã đến căn hộ của Đồng Nhiên nhưng không thấy ai, cho nên mới gọi đến hỏi hắn đang ở đâu, nói là muốn cùng hắn nói về chuyện hồi trước. Đồng Nhiên không tránh mặt Cảnh Giai Tuệ, đứng trước cô nói : "Không có gì đáng phải nói hết, từ nay về sau cứ coi như cậu chưa từng có thằng anh này…Làm sao mà sốt ruột muốn gặp anh? Cô ấy là người phụ nữ của anh, anh và cô ấy có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến cậu!"

Nói xong liền ném điện thoại vào ấm trà vừa mới đổ đầy nước sôi vào.

"Quản gia ở đây gọi là má Vương, nếu cô muốn tìm gì thì cứ nói với bà, kể cả quần áo bà ấy cũng sẽ giúp cô mua về."

Cảnh Giai Tuệ vội vàng nói : "Không cần đâu, tôi còn có việc cần làm, phải đi ngay đây!"

"Đi đâu?" Đồng Nhiên trợn mắt nhìn cô, lạnh lùng nói : "Cô không cần phải đi đâu hết, ngoan ngoãn ở yên trong này cho tôi!"

Cảnh Giai Tuệ nóng nảy, cô biết nếu hắn đã quyết tâm nhốt cô ở đây thì coi như tất cả những nỗ lực trước đó của cô đều sẽ hóa thành bọt nước hết rồi!

Đồng Nhiên nếu đã đưa cô tới đây, khả năng cũng sẽ không cho cô ra ngoài, nghĩ vậy, trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo run sợ.

Cô đành tập tễnh đứng lên, hỏi : "Anh…Muốn đi đâu vậy?"

Cảnh Giai Tuệ nghĩ nghĩ một lúc, sau đó kéo người đàn ông kia ngồi về sô pha, mở hộp thuốc lấy thuốc mỡ và thuốc bột, dùng ngón tay thon dài mở cúc áo sơ mi của Đồng Nhiên ra, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên vùng vết thương bị tụ máu của hắn, xúc cảm mềm mại vô cùng dễ chịu.

Đáy lòng cô không khỏi toát ra sự chân thành, người phụ nữ chung quy vẫn luôn nghĩ đến mối tình trước đó của họ. Đồng Nhiên thậm chí còn sinh ra ảo giác, nhớ lại trước kia, mỗi khi hắn bị thương, người phụ nữ này luôn luôn bày ra một khuôn mặt tức giận nhăn nhó, nhưng cuối cùng lại luôn đau lòng giúp hắn băng bó vết thương.

Nghĩ vậy, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng hơn : "Tiệc rượu còn chưa chấm dứt, anh là chủ trì mà lại rời đi lâu như vậy thì có hơi thất lễ, cho nên anh phải về đó ngay…"

Nhưng Cảnh Giai Tuệ vẫn không buông tay hắn ra, cố gắng làm ra vẻ như mình đang ghen : "Anh vội vã quay về để giải thích với Lã Trác Nhi đúng không? Sao hả, bắt em về đây là vì không muốn em làm vướng chân anh chứ gì?"

Nếu như là trước đây thì Đồng Nhiên sẽ không thể kiên nhẫn nổi, nhưng hiện tại Cảnh Giai Tuệ lại có dáng vẻ ghen tuông như vậy, khiến cho Đồng Nhiên nở nụ cười. Hắn vòng tay kéo Cảnh Giai Tuệ lại gần, nói : "Em đang ghen à?"

Cảnh Giai Tuệ cố gắng kìm nén cảm giác không thoải mái đang nhấp nhô trong lòng, sau đó miễn cưỡng gật đầu, nói : "Em cũng muốn đi."

Kế sách dụ dỗ quả nhiên rất hữu dụng, sau khi kiên trì nhõng nhẽo vài lần, thái độ của Đồng Nhiên đã bắt đầu mềm mỏng hơn, thấy mắt cá chân của cô cũng không sưng nặng lắm, cuối cùng cũng đồng ý mang cô lên xe. Trên đường quay về yến tiệc, hắn còn rẽ vào một cửa hàng nổi tiếng, mua cho cô một chiếc váy dạ hội màu đen trông khá thanh nhã, phối hợp với một đôi giày đế bằng cũng màu đen.

Khi Đồng Nhiên thân mật dẫn Cảnh Giai Tuệ bước vào hội trường thì mọi người đều ồn ào bàn tán rất sôi nổi. Những mối làm ăn ở Thượng Hải đều biết Lã Trác Nhi chính là bạn gái của Đồng Nhiên, mà hiện tại Lã Trác Nhi vẫn còn đang ở đây, nhưng bên cạnh Đồng Nhiên lại có một cô gái khác thay vào, điều này khiến cho rất nhiều vị phu nhân thanh cao trong lòng run lên một cái. Phải biết rằng ở Thượng Hải Lã Trác Nhi nổi tiếng là gái hồng lâu (chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp trong xã hội xưa, mang ý khinh miệt), đã từng quyến rũ không biết bao nhiêu người đàn ông, rước lấy ánh mắt oán độc của phần lớn các vị phu nhân.

Mọi người vốn còn đang rất buồn bực, một người đàn ông nạm vàng nạm kim cương như Đồng Nhiên sao lại không có mắt như vậy, cư nhiên lại đi chọn một con gái điếm cao cấp về làm người yêu. Hiện tại lại xuất hiện một cô gái khác đang đứng bên cạnh Đồng Nhiên, không nghi ngờ gì đã giáng một cái tát rất vang dội cho con đường làm quan rộng mở của Lã Trác Nhi.

Cảnh Giai Tuệ bị mọi người dùng ánh mắt sáng như đèn pha nhìn vào, cảm thấy rất khó chịu. Cô âm thầm tự nói với mình, lát nữa sẽ tìm cơ hội rồi vụng trộm chuồn đi. Chuyện ở nhà xưởng còn chưa làm xong, bản thân cũng chỉ có hai ngày để thực hiện, vậy mà nay đã bị hai tên ôn thần Thượng Thiết và Đồng Nhiên làm cho chậm trễ cả một ngày, thật sự không thể dây dưa trong cái yến tiệc xa hoa vô độ này được.

Đang thầm tính toán phải làm sao để rời khỏi thì Lã Trác Nhi đã thay một bộ lễ phục khác, đong đưa chậm rãi đi tới đây.

Cô ta đi tới trước mặt Đồng Nhiên, dường như còn không thèm nhìn Cảnh Giai Tuệ đang đứng bên cạnh, cả người dán vào, ôm lấy cánh tay hắn : "Darling, anh đi đâu vậy hả? Em gọi cho anh nhưng di động của anh lại tắt máy."

Một người phụ nữ như Lã Trác Nhi, chỉ cần suy nghĩ một chút thì sao có thể không đoán ra được việc Đồng Nhiên đánh nhau vừa rồi có liên quan đến cô cháu dâu kia chứ? Nhưng mà, nếu bày ra một bộ mặt chán nản thất vọng trước mặt mọi người, thì quả thật không xứng đáng với danh hiệu nữ hoàng xã giao của cô ở Thượng Hải rồi.

Cô qua lại với Đồng Nhiên là để cùng hắn đến các buổi xã giao, đây cũng là tiệc rượu do hắn chủ trì, hẳn là hắn sẽ không đến mức khiến cho cô phải khó xử. Đàn ông ấy à? Phải có người trái ôm phải ấp thì mới có thể khoe ra hết địa vị và quyền lực của mình. Cho nên cô biết rõ nếu càng tỏ ra hấp dẫn thì sẽ càng khiến cho hắn hãnh diện, nhân tiện làm cho đồ tiểu yêu tinh kia tức chết, cư nhiên lại dám đi quyến rũ cả chú của bạn trai mình.

Đáng tiếc, suy nghĩ của cô đã sai, Đồng Nhiên kín đáo rút tay ra, sau đó thản nhiên mở miệng nói : "Vừa rồi lúc tôi đi vào cửa không thấy có nhân viên đứng phát quà cho khách, cô ra đó sắp xếp cho tốt, nhìn xem có ai về trước không, phải đảm bảo trước khi khách về đều phải cầm được quà trên tay."

Lã Trác Nhi nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch, bởi vì Đồng Nhiên lại có thể bày ra địa vị của một ông chủ ra lệnh cho nhân viên để nói chuyện với cô. Hắn đang thầm nhắc nhở cô, hiện tại nhiệm vụ của cô chính là hoàn thành cho tốt việc phát quà của công ty.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!