Chương 32: (Vô Đề)

Cảnh Giai Tuệ bị bóp chặt tới mức không thở nổi, đối mặt với một người đàn ông đang phẫn nộ đến điên cuồng như vậy, trong lòng nói không sợ thì đúng là giả, nhưng khi hắn kéo cô vào trong ngực mình, mùi nước hoa Chanel như có như không thoang thoảng quanh mũi, đã thành công xua tan đi sự sợ hãi vừa mới dâng lên trong cô.

"Anh lấy tư cách gì để chất vấn tôi? Bỏ tay của anh ra, đồ bẩn thỉu!"

Đồng Nhiên tức giận cực độ nhưng vẫn nở nụ cười : "Chê tôi bẩn ư? Dừng xe!"

Tài xế dừng xe lại ven đường, người đàn ông lôi cô gái xuống quốc lộ, đi tới một khu vực không người trong rừng cây.

Đem người phụ nữ này tựa vào một thân cây to, lần này hắn xem xét rất kỹ, cô mặc một bộ quần áo công sở, chiếc váy bó chặt tôn lên đường cong quyến rũ, đôi chân thon dài không có mặc quần tất, làn da non mềm sáng bóng không cần trang điểm, thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào ngon miệng…

Đồng Nhiên ngay lập tức cúi đầu xuống, đầu lưỡi ngang ngược lùa vào trong miệng Cảnh Giai Tuệ, mang theo mùi thuốc lá nhẹ va chạm vào cổ họng cô, lại rất nhanh lùi về quấn lấy cái lưỡi thơm tho trơn mịn của cô, loại cường hôn quá mức mạnh mẽ này làm cho máu trên cơ thể con người ta đồng loạt tăng vọt lên đầu, không thể khống chế được, chỉ có thể mãnh liệt mà rung động.

Cảnh Giai Tuệ bị Đồng Nhiên ôm chặt, bị hắn hôn đến run rẩy cả người. Xuyên qua rừng rậm có thể nhìn thấy những chiếc ô tô chạy vút qua trên đường quốc lộ, mà người đàn ông cao lớn này đang như một bức tường thành, che chắn cô rất kín đáo.

Xe chạy rất nhanh nên chắc chắn không thể phát hiện được, trong khu rừng còn có một người phụ nữ đang bị cởi bỏ một nửa chiếc áo sơ mi, bộ ngực trơn bóng và vòng eo thon thả lộ ra ngoài, bị một người đàn ông to lớn hung hăng đóng đinh ở trên cây.

Cô bị hôn đến không thở nổi, chỉ có thể theo bản năng liều mạng đá loạn hai chân mình, lại khiến cho người đàn ông kia càng thêm dùng sức giữ chặt hơn.

Cho đến khi cô nghĩ mình sắp bị người này đè chết thì hắn rốt cục cũng buông tha cho miệng cô, lại cúi đầu muốn cởi váy của Cảnh Giai Tuệ, đột nhiên "bốp" một tiếng, một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt Đồng Nhiên!

Bị hắn đối xử thô lỗ như vậy, cho nên Cảnh Giai Tuệ sử dụng lực không hề nhỏ, một vệt đỏ hồng ngay lập tức nổi lên trên khuôn mặt tuấn tú cương nghị của người đàn ông kia.

Ngoại trừ thanh âm của tiếng gió thổi vào lá cây, trong rừng cực kỳ yên tĩnh, Đồng Nhiên nắm chặt cằm của Cảnh Giai Tuệ, giống như đang muốn bóp nát nó ra. Cặp mắt thâm thúy như một con sói đang muốn ăn thịt người.

"Anh muốn làm gì hả? Đồ đê tiện, đồ lưu manh ghê tởm! Anh đem tôi làm cái trò gì đây? Muốn quan hệ ở bên ngoài với nhau? Đi tìm mấy người phụ nữ của anh đi, nếu anh dám ở đây đụng đến tôi, tôi sẽ…A, buông ra…A…!"

Xoạt một tiếng, chiếc váy ngắn bị người đàn ông đang phát điên xé toạc ra rồi kéo cao lên hông, cơ thể bị hắn nhấc lên, hai chân mở rộng ra, bị hắn dùng khuỷu tay đỡ lấy.

Hắn chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy cặp đùi trắng nõn non mềm của cô, khiến cho đàn ông ngay lập tức chỉ muốn lao vào mà xâm chiếm, vật cứng quen thuộc nặng nề chống lên vùng kín đang được che giấu sau lớp quần lót kia.

Tuy rằng hắn bị người phụ nữ này châm lửa giận, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khoái cảm cực hạn mà cặp đùi bóng loáng kia mang lại, chiếc váy bút chì của cô vì thay đồ vội vàng nên không kịp mặc quần tất, thế nhưng đôi chân thon dài đi cùng đôi giày gót nhọn màu đen khiến cho đàn ông nhìn thấy mà run rẩy cả người…Một hình ảnh đầy xuân sắc như vậy, thằng nhóc Thượng Thiết kia cũng đã được ngắm nhìn, đôi chân tuyệt đẹp này cũng bị nó giở trò…Hồi tưởng lại lúc ván cửa rung lên ầm ầm, có lẽ ai cũng sẽ như hắn, muốn đem người phụ nữ xinh đẹp này đặt lên cánh cửa, sau đó mặc sức cọ xát để thỏa mãn dục vọng của mình…

Nếu được, hắn thật sự hận không thể có một lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào cơ thể của cô, khiến cho cô cảm nhận được sự tức giận đến đau đớn trong lòng hắn!

Hoặc là hắn sẽ tỏ ra mình là một thằng đàn ông chân chính, khinh thường đẩy cô vào lòng cậu em kia, bày ra bộ dạng chỉ coi "đàn bà là quần áo"…

Thế nhưng, đối mặt với người phụ nữ chết tiệt này, hắn lại hoàn toàn không biết nên làm thế nào, trừng phạt không được mà đuổi đi cũng chẳng xong, chỉ có thể dùng vật nóng của mình thay cho lưỡi dao kia, hung ác ép vào lớp quần lót mỏng manh của cô, ma sát lên đóa hoa yếu ớt mềm mại bên trong, rất nhanh, người phụ nữ kia đã không khống chế được mà tiết ra chất lỏng sền sệt, phản ứng sinh lý tự nhiên này làm cho khuôn mặt của Cảnh Giai Tuệ trở nên đỏ bừng.

"Làm sao hả? Tôi không thể ở chỗ này muốn cô? Trước kia không phải cô luôn miệng nói tôi quấn lấy người phụ nữ khác sao? Chắc cô chưa từng thấy hình ảnh một thằng đàn ông chơi đùa với phụ nữ đúng không? Hôm nay tôi sẽ chơi cho cô xem!"

Nói xong, hắn kéo chiếc quần lót ẩm ướt ngăn cách hai người ra, đưa vật nóng như sắp nổ tung của mình đặt vào cửa huyệt của cô, sau khi nhận thấy nơi đó đã đủ độ trơn ướt, mới hơi dùng sức đè lên, liền cảm thấy chỗ khít chặt kia giống như có một cái miệng nhỏ đang mút vào, chỉ đẩy vào có một chút là đã bị cái miệng nhỏ đó hút chặt, khiến cho hắn không thể kìm chế nổi mà đâm mạnh vào.

"A…!" Cảnh Giai Tuệ không có cách nào ngăn lại được tiếng kêu của mình, chim chóc trong rừng chắc đều bị giật mình hết cả rồi. Cảm giác khó chịu ban đầu biến mất, thay vào đó là sự nôn nóng khó tả, cô chỉ còn biết yếu ớt ngồi phịch trên khuỷu tay hắn, cảm thụ lửa nóng của hắn đang thiêu đốt cô, đôi lúc lại phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Cô đã bị người đàn ông này hoàn toàn áp chế, bị hắn dùng sức mạnh như hổ dữ quấy nhiễu trong cơ thể mình.

"Cô là của tôi…Ai dám chạm vào cô xem, tôi sẽ khiến cho nó phải hối hận với hành động của mình! Tuy nhiên…trước đó…tôi phải tận tình giáo dục cô một chút mới được…"

Hắn đột nhiên dừng lại, đem người phụ nữ mềm nhũn kia đi đến một tảng đá to, sau đó để cô nằm sấp lên đó, đưa tay đỡ lấy mông của Cảnh Giai Tuệ, lại một lần nữa xâm nhập, vừa động vừa đưa tay đánh nhẹ lên cặp mông trắng nõn của cô, việc trừng phạt nhục nhã ngoài sức tưởng tượng này làm cho cô rất đau, mỗi lần bị bàn tay thô to kia đánh vào mông, nơi đó lại giống như phản xạ có điều kiện mà co rút rất chặt, khiến cho hắn cũng không nhịn nổi mà lớn tiếng thở gấp.

"Đồng Nhiên! Anh là đồ khốn! Dừng tay! Khốn…A!" Sau khi quất chưa đến mười cái, cơ thể của hắn bắt đầu run lên không ngừng, chất lỏng ẩm ướt bắn tung tóe xuống đống lá cây dưới chân hai người.

Trong suốt hai mươi phút, Đồng Nhiên cảm thấy được cơ thể của cô không ngừng run lên, đó là phản ứng liên tục đạt những đợt cao trào nhỏ, tuy rằng đã mây mưa với nhau vài lần, nhưng hắn biết rõ là cô vẫn không có chút kinh nghiệm nào, một người phụ nữ trong sáng như tờ giấy trắng rất dễ dàng bị đẩy lên cao trào. Bị cô bao chặt lấy, hắn rốt cục cũng nhịn không được, phía dưới nhanh chóng rút ra đưa vào, chỉ chốc lát sau thì chuẩn bị bắn ra, thế nhưng hắn lại cố tình không chịu rút lui, cứ thế đem mầm móng nóng bỏng của mình bắn thật sâu vào trong bụng cô.

Khi Đồng Nhiên thỏa mãn rút ra, cặp mông trắng nõn của Cảnh Giai Tuệ đã bị đánh cho đỏ hồng, cô yếu ớt ngã xuống như một vũng nước, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ. Lúc này, ngoài trời bắt đầu có những hạt mưa, lá cây trong rừng khẽ phát ra tiếng xào xạc, nước mưa rơi xuống hàng lông mi đang nhắm chặt của Cảnh Giai Tuệ, làm cho người ta không nhận ra được đó là mưa hay nước mắt.

Đồng Nhiên có chút đau lòng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó ôm cô vào trong ngực, sửa sang lại quần áo rồi bế cô vào trong xe.

Tài xế rất hiểu chuyện, chỉ đứng yên bên đường hút thuốc, thấy Đồng Nhiên bế Cảnh Giai Tuệ lên xe thì mới trở về, khởi động máy rồi tiếp tục lái xe đi.

Lửa giận hừng hực đã được giải tỏa hết trong rừng, vừa nãy hắn đã bị cơn ghen làm lu mờ tâm trí, hiện tại mới có thể bình tĩnh mà suy xét mọi chuyện. Hắn đoán thằng nhóc Thượng Thiết kia nhất định là đã để Cảnh Giai Tuệ nhìn thấy yến tiệc trong đại sảnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!