Đồng Nhiên nhìn chằm chằm nơi tư mật của Cảnh Giai Tuệ, vì tức giận và thẹn thùng nên đang không ngừng run rẩy, đôi mắt sáng luôn trầm tĩnh kia cũng gắt gao nhắm chặt, hắn giơ ngón tay khẽ vuốt ve lên nơi mềm mại đó, hài lòng khi nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ khẽ giật mình.
Bên dưới vùng rậm rạp kia, chính là lối vào đang được đóng chặt.
Hắn tách rộng hai chân của cô ra, một bàn tay nắm chặt lên người cô, ép cô phải mở ra đôi mắt đẫm lệ: "Nhớ cho rõ ai là người lúc này đang nằm trên người cô!"
Cảnh Giai Tuệ mở mắt ra, ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc hỗn độn, khiến cho người ta nhất thời không thể nắm bắt được, cô khẽ mở miệng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Súc sinh!"
Đồng Nhiên giận dữ cười: "Nói rất đúng, đàn ông và đàn bà, lúc khác nhau nhất chính là lúc làm chuyện đó, tôi khờ thật, cư nhiên lại có tình cảm với cô… Cứ trực tiếp như thế này cũng tốt, cho dù chán ghét cô, nhưng vẫn cảm thấy nổi lên dục vọng, vậy thì cứ cởi quần áo ra, biến thành cầm thú mà mặt đối mặt đi…"
Nói xong, hắn liền đưa ngón tay vào, tức thì cảm nhận được khối thịt mềm mại đó đang kẹp chặt lấy ngón tay mình.
"Nhanh vậy sao? Chẳng lẽ cô và Đồng Hiểu Lượng chưa làm bao giờ?" Nghĩ tới hình ảnh cháu mình cùng với người phụ nữ này mây mưa với nhau, ánh mắt của Đồng Nhiên lập tức tràn ngập hận ý, lực đạo trên ngón tay cũng trở nên mạnh hơn.
Cảnh Giai Tuệ vẫn đang cảm thấy chỗ đó rất đau, bây giờ lại bị hắn thô bạo đâm vào như vậy, rốt cục cũng chịu không nổi mà hét to lên.
Đồng Nhiên vẫn như trước không chịu ngừng lại, cuối cùng mới rút ngón tay ra rồi đưa lên mũi ngửi, một mùi vị vô cùng tinh khiết. Những năm gần đây, trong giấc mơ của hắn không biết đã bao nhiêu lần đem người phụ nữ chết tiệt này đặt dưới thân. Thậm chí có mấy lần, hắn lại giống như những cậu con trai mới lớn gặp mộng xuân, quần lót lúc nào cũng nhớp nháp.
Mà hiện tại, người phụ nữ này đang nằm ngay bên dưới hắn, lúc trước hắn còn quan tâm đến vết thương ở chân cô, nhưng thật sự mấy ngày nay đã khiến hắn rất tức giận, qua khe cửa trong nhà hàng, hắn nhìn thấy cô mỉm cười, tuỳ tiện để cho lão già kia lôi kéo bàn tay non mềm lại mà vuốt ve…
Đồng Nhiên không kiềm chế được, liền dùng sức đem vật dữ tơn kia đâm thẳng vào.
Sự đau đớn lan toả đến các dây thần kinh rồi xông thẳng lên não, đau tới mức Cảnh Giai Tuệ hận không thể một cước đá bay tên đàn ông này đi thật xa.
Trong căn phòng tối, tiếng kêu thê lương của một người phụ nữ khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Đồng Nhiên phía dưới cũng đang bị bóp chặt, vừa rồi sau khi hắn dùng sức đâm vào, ngay lập tức có thể cảm thấy được ở bên dưới có một dòng nhiệt nóng tuôn ra.
Hắn biết chắc đó không phải là ái dịch, bởi vì trong không khí đàng tràn ngập mùi máu tươi.
Sao có thể như vậy? Đồng Nhiên cứng người, đưa tay sờ xuống dưới, quả nhiên các ngón tay đã dính đầy máu.
"Em…vẫn là gái trinh sao?"
Cảnh Giai Tuệ trả lời một cách dứt khoát rồi cố gắng ngẩng đầu lên, hung hăng cắn thật mạnh lên cánh tay hắn.
Người đàn ông kia đau đớn gầm lên một tiếng, nhưng trong lòng lại đang rất vui sướng khi biết hắn chính là người đàn ông đầu tiên của cô, dục vọng cũng vì thế mà không thể kìm lại được.
Hắn không tránh đi, cứ để mặc cho Cảnh Giai Tuệ cắn, tay kia lại nhịn không được mà nâng cái mông tròn trịa của cô lên, bắt đầu chuyển động.
Bởi vì quá đau mà cả người cô đều đang bị phủ bởi một lớp mồ hôi, sờ vào cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cảnh Giai Tuệ rốt cục cũng nhả cánh tay rắn chắc bất động của hắn ra, giống như một con cá thiếu nước mà mở miệng thở hổn hển, phát ra tiếng khóc nức nở, cô biết, lúc này mình có muốn trốn cũng không được nữa rồi. Bên trong đang bị người đàn ông kia hung ác quấy nhiễu, cô chỉ còn biết cố gắng phân tán đi sự chú ý của mình để giảm bớt đau đớn.
Hai tay bị trói chặt phía sau đã được anh ta thả tự do, cô mệt mỏi vòng tay lên thắt lưng hắn, bỗng chạm phải một vết sẹo rất sâu, giống như một con rắn nhỏ đang quấn quanh những cơ bắp trên bụng hắn. Cô nghĩ, vết thương đáng sợ như vậy, tại sao lại không cướp đi sinh mệnh của người đàn ông này? Nếu hắn chết thì có lẽ cô đã không phải trải qua giai đoạn đáng sợ thế này.
Theo động tác của hắn, tiếng kêu của Cảnh Giai Tuệ cũng ngày một yếu đi, cho nên đến cuối cùng, chỉ còn lại tiếng thở đứt quãng hoà với tiếng gầm thét thoả mãn của Đồng Nhiên…
Cuối cùng Đồng Nhiên rùng mình một cái, khao khát tích trữ nhiều năm rốt cục cũng hoàn toàn được thoả mãn, sau khi đem tinh dịch nóng bỏng bắn vào nơi mềm mại siết chặt đến mê hồn kia, hắn mới lưu luyến mà rút ra.
Người phụ nữ dưới thân kia mới vừa phải trải qua lễ rửa tội không tình nguyện, khuôn mặt trắng bệch, cắn chặt môi, mái tóc hơi rối xoã tung trên giường.
Đồng Nhiên đứng dậy, nhìn nơi đó của mình dính đầy máu, nhưng lại không lau mà trực tiếp mặc quần áo vào, sau đó cúi đầu bế Cảnh Giai Tuệ lên.
Lúc này Cảnh Giai Tuệ lại thấp giọng nói: "Anh vừa lòng chưa? Không cần phải quan tâm đến tôi, anh đi đi!"
Đồng Nhiên nhíu mày, nhìn đống hỗn độn giữa hai chân cô, lấy chăn hoa bọc Cảnh Giai Tuệ lại rồi bế cô ra ngoài, đi thẳng đến biệt thự phía đối diện.
Vì sao mọi người lại luôn tưởng tượng ra những điều tốt đẹp nhất trong đêm đầu tiên vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!