Lúc Khả Hân mở mắt ra đã là sáng hôm sau, cô hoang mang ngồi bật dậy, nhìn thấy quần áo trên người đã thay đổi không khỏi hoảng sợ ôm chặt lấy hai vai. Nhớ lại đêm hôm qua, cô rõ ràng đã ngủ quên ở góc tường sao bây giờ lại được nằm trên chiếc giường êm ái này.
"Vậy Lâm Vĩ Thành đâu rồi?"
Cô nhìn quanh phòng một lượt, không giống như đêm qua có người cùng cô ngủ ở đây. Khả Hân nghĩ lại hôm qua mình phản ứng như vậy cũng có phần không đúng, dù sao hiện tại cô cũng là vợ người ta. Dù cho không thể thân mật với Lâm Vĩ Thành thì cũng phải cố gắng chăm sóc và cư xử dịu dàng hơn với anh.
"Phu nhân, tôi là dì Ba, tôi vào được không?"
"Được, dì cứ vào đi ạ."
"Phu nhân, quần áo của phu nhân tôi có hỏi quản gia Thuận, hình như chỉ có một vali, tôi thay phu nhân sắp xếp vào tủ rồi."
"Vậy… vậy đêm qua… quần áo..."
- Khả Hân có chút ấp úng, muốn hỏi rõ đêm qua là ai thay.
Dì Ba nhìn vẻ mặt của cô liền đoán được cô muốn hỏi gì, trong lòng cũng thầm khẳng định, Khả Hân là một cô gái rất đơn thuần.
"Là tôi thay giúp phu nhân, váy cưới quá nặng nề, tôi sợ phu nhân ngủ không thoải mái."
Khả Hân khẽ thở phào một tiếng sau đó cùng dì Ba xuống lầu dùng bữa sáng, mắt thầy người hầu đang bận rộn trong bếp. Khả Hân theo thói quen cũng muốn đi đến phụ một tay nhưng bị dì Ba ngăn lại.
"Phu nhân, cô cứ ra ngoài bàn ăn ngồi để mấy việc này cho người hầu chúng tôi làm."
"Không sao đâu dì Ba, con biết làm mà."
Khả Hân mang đĩa thức ăn ra ngoài liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên bàn, quản gia Thuận đang đứng bên cạnh cung kính rót trà cho người đó.
Thấy Khả Hân đột nhiên dừng lại không tiến lên nữa dì Ba đi đến bên cạnh nói khẽ vào tai cô:
"Đó là nhị thiếu gia của nhà họ Lâm, Lâm Vĩ Phong."
Lâm Vĩ Phong? Theo Khả Hân nghe nói thì anh ta sớm đã thoát ly nhà họ Lâm tự mình gây dựng sự nghiệp tại sao bây giờ lại còn ở đây. Không biết anh ta trông như thế nào nhỉ?
Lâm Vĩ Phong sớm đã nhận ra sự hiện diện của Khả Hân nghiêng đầu qua dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô. Trong lòng Khả Hân không nhịn được "Oa" lên một tiếng. Ánh mắt của Lâm Vĩ Phong vô cùng sắc bén, giống như muốn nhìn thấu tâm can người khác. Ngũ quan góc cạnh gương mặt rõ ràng, anh tuấn nghiêm nghị, nếu đứng giữa đám đông chắc chắn thu hút được vô số ánh mắt ái mộ.
Khả Hân đột nhiên nghĩ đến Vĩ Thành, em trai thế này ắt hẳn anh trai cũng là người vô cùng đẹp trai. Đáng tiếc lại bị tai nạn hủy hết dung mạo…
"Mới sáng sớm đã nhìn tôi bằng ánh mắt say đắm như vậy thì không hay ho lắm đâu."
Cái gì? Say đắm? Khả Hân nghiến răng kiềm lại lời muốn nói ra miệng. Tại sao anh ta có thể nói ra những lời như vậy, dù sao cô cũng là vợ của anh trai Vĩ Phong, lời vừa rồi của anh ta quá mức vô lễ.
Khả Hân không thèm trả lời, cầm theo đĩa thức ăn đi qua bàn khác ngồi. Lâm Vĩ Phong tỏ ra không hài lòng cau mày nhìn theo cô. Dì Ba cũng để ý thấy không khí không ổn nhanh chóng bước qua nói với Khả Hân:
"Phu nhân, bàn ăn ở bên kia, cô sao có thể ăn ở bàn nhỏ này được."
"Không sao, con không muốn ngồi với kẻ vô lễ."
- Khả Hân mím môi.
Lâm Vĩ Phong đặt tách trà trong tay xuống, khẽ nhếch môi, "nói tôi là kẻ vô lễ, cô đúng là lớn gan". Bất quá Vĩ Phong cũng không muốn chấp nhất với cô, quay qua gọi dì Ba:
"Thức ăn của anh trai tôi đã chuẩn bị xong chưa, tôi mang lên cho anh ấy."
Thức ăn của Vĩ Thành sao? Khả Hân nghĩ đến bản thân giờ là vợ chính thức rồi, phải là cô làm mấy việc này mới hợp lẽ:
"Dì Ba, để con mang lên."
"Sao? Cô đang tỏ ra hiền thục à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!