"Đúng là một con nhãi mồm mép lanh lợi mà. Lâm Vĩ Thành hiện tại đã không ra cái dạng gì còn muốn cưới vợ sao? Hay là muốn tranh thủ trước khi chết đi có thể lưu lại một đứa nhỏ kế thừa sản nghiệp nhà Lâm?"
- Người vừa lên tiếng chính là Lý Thu Tâm, vợ của Lâm Dương Minh.
"Không cần nhiều lời với cô ta, chúng ta nên tập trung vào chuyện quan trọng."
- Lâm Dương Minh dẫn đoàn người đi lên lầu, mục đích hướng tới là phòng điều trị.
Quản gia Thuận ngay lập tức chặn ở cầu thang không cho bọn họ lên:
"Lâm Dương Minh, ông mang nhiều người như vậy đến đây là muốn làm cái gì hả?"
"Tôi muốn giúp Lâm Vĩ Thành làm giám định y học. Để xem thử xem cháu trai của tôi có còn đủ sức khỏe để tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn hay không. Để cho khách quan tôi còn mang đến cả đội ngũ pháp y và cả ba nguyên lão trong hội đồng quản trị cùng tham gia giám định."
"Lâm Dương Minh, cậu Vĩ Thành dù sao cũng là cháu của ông, ông đừng có ức hiếp người quá đáng."
- Quản gia Thuận liền nhanh tay vớ được một cây gậy đánh golf giơ lên thủ thế - "Còn có tôi ở đây, ông đừng mong có thể làm xằng làm bậy."
"Phu nhân, mau gọi nhị thiếu gia trở về."
- Dì Ba cầm trên tay một con dao thái từ trong bếp lao ra đứng cạnh quản gia Thuận cùng thủ thế, miệng thì hét lên với Khả Hân.
Khả Hân thấy quản gia Thuận và dì Ba căng thẳng như vậy, cô cũng trở nên kích động, vội vàng mở điện thoại ra, lúc này cô mới nhớ mình không hề có số của Lâm Vĩ Phong.
"Dì Ba, con không có số."
"Phu nhân, di động của tôi trong phòng có số."
Nghe nhắc đến Lâm Vĩ Phong, Lâm Dương Minh vẫn có chút kiêng kỵ:
"Mau bắt nó lại, không được để nó gọi Lâm Vĩ Phong về đây."
Khả Hân thấy trước mắt mình là hai tên cao lớn sắp xông qua, cô liền nhấc chiếc ghế gỗ cạnh đó ném về phía hai tên kia. Tranh thủ một chút thời gian chạy về phòng của dì Ba. Cô khóa trái cửa phòng, cố gắng kiềm chế cơn sợ hãi trong lòng, tìm kiếm điện thoại của dì Ba.
May mắn là điện thoại đặt ngay ở đầu giường không cần tìm cũng nhìn thấy. Hai tên ở ngoài cửa vẫn đang hung hăng tìm cách phá cửa khiến cho trái tim của Khả Hân càng thêm đập loạn.
"Vĩ Phong, mau về nhà, anh mau về nhà đi."
"Ở nhà xảy ra chuyện gì?"
- Lâm Vĩ Phong nghe thấy giọng nói gấp gáp của cô liền giữ chặt điện thoại, tay vội lấy áo khoác chạy như bay khỏi văn phòng.
"Lâm Dương Minh đem rất nhiều người đến đây, nói là muốn làm giám định y tế cho anh Vĩ Thành."
"Ngăn ông ta lại! Nhất định không được để ông ta bước vào phòng điều trị của anh ấy."
- Lâm Vĩ Phong nghiêm giọng dặn dò.
"Được, được… A!"
- Cửa phòng cuối cùng cũng bị hai tên kia phá tung, Khả Hân sợ hãi hét lên một tiếng.
"Khả Hân! Đặng Khả Hân!"
- Lâm Vĩ Phong liên tục gọi tên cô nhưng kết nối điện thoại đã bị tắt.
"Khốn nạn!"
- Anh nghiến răng, đạp ga hết mức phóng về biệt thự nhà họ Lâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!