Chương 47: (Vô Đề)

Phó Dương Hi không về nhà, tối nay chỉ có mình Minh Khê.

Sau khi tắt đèn, cả căn nhà lập tức trống rỗng.

Chỉ còn lại một ngọn đèn tường màu xanh nhạt ở huyền quan, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, còn hầu hết những nơi khác đều chìm trong bóng tối.

Căn chung cư 200m2 vốn đã lớn, vì không có đồ đạc gì nên càng có vẻ trống trải.

Mà giờ lại không có một tiếng động, giữa không gian quạnh quẽ vắng vẻ, bỗng hiện ra cảm giác lạnh lẽo vô cùng.

Điều này khác hoàn toàn với suy nghĩ của Minh Khê.

Cô cho rằng với tính cách khoe khoang tùy ý như Phó Dương Hi, nơi ở nhất định sẽ rất náo nhiệt và bừng sức sống, ở đó sẽ có cha mẹ ân ái, có bạn có bè.

Nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Lúc này Minh Khê mới phát hiện mình biết rất ít về Phó Dương Hi.

Cô ở một mình trong chung cư, trong lòng ngổn ngang trăm mối, đêm đã khuya mà vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.

Minh Khê không nhịn được phải đứng dậy, đi đến quầy bar rót một cốc nước.

Tuy chủ nhân không ở đây, một mình cô đánh giá căn hộ này thì có vẻ không hay cho lắm, nhưng Minh Khê vẫn không nhịn được mà nhìn khắp nơi.

Trong lòng cô như bị gãi ngứa, rất tò mò không biết Phó Dương Hi thường xem phim gì, vì thế cô lên tầng hai, xem hết băng và đĩa phim trong phòng chiếu.

Đa số là phim khoa học viễn tưởng, còn có một số đĩa phim gốc in tiếng nước ngoài khiến người ta không phân biệt được là thể loại gì.

Điều đáng ngạc nhiên là vị Thái Tử gia Phó thị sắc bén như ánh mặt trời chói lọi lại không phải là một người lộn xộn, mỗi một bộ phim đều được đánh số thứ tự.

Minh Khê đã chụp lại cuốn danh mục phim, dự định về sau khi hai người xem phim cùng nhau, cô sẽ cố hết sức chọn bộ phim cậu chưa xem.

Tiếp theo, Minh Khê mặc áo ngủ, lại vào một gian phòng khác trêи tầng hai và ngó nghiêng một chút.

Trêи bàn đặt người máy quét rác đã bị tháo tung ra, đang sửa được một nửa, linh kiện màu xám vứt lung tung ở đó.

Minh Khê theo bản năng muốn chạy qua xem thử, nhưng gia giáo khiến cô cảm thấy tùy ý động vào đồ của người khác là không tốt.

Vì thế cô chỉ đứng từ xa nhìn một lát.

Dạo một vòng quanh căn hộ, cảm giác mà tất cả mọi nơi mang đến cho Minh Khê chỉ gói gọn trong hai chữ:

Trống trải.

Đi đi lại lại như vậy một hồi, đã qua 12 giờ đêm.

Đêm khuya.

Minh Khê vội vàng xuống lầu về phòng mình.

Cô nhìn trần nhà, trằn trọc mãi không ngủ được, không nhịn được lại mở khung chat với Hạ Dạng ra, nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện với 1096 lần nhắc tới "Phó Dương Hi" mà ngây người.

Cảm giác ngứa ngáy lại bất giác xuất hiện trong lòng cô.

Như ma xui quỷ khiến, đến khi Minh Khê hồi phục tinh thần, cô đã bắt đầu tìm kiếm trêи Baidu —— cách nhận biết mình có thích một người không?

Minh Khê hoảng sợ, theo bản năng muốn thoát ra, nhưng sau khi ɭϊếʍ đôi môi khô ráo, cô vẫn không nhịn được mà căng cứng người xem thử.

Điều đầu tiên là: [ Sẽ không kiềm chế được mà đi tìm hiểu sở thích của đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!