"Không ăn, né xa tôi ra đi." Phó Dương Hi ngẩng đầu liếc Triệu Minh Khê, tầm mắt cậu rơi xuống cánh tay cô, nói: "Còn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, sau này cậu chú ý một chút đi.
"*Đây là câu nói cửa miệng, quen dùng chỉ mối quan hệ nam nữ theo quan niệm của nhà nho. Minh Khê:"..."
Minh Khê cố gắng không bày ra vẻ mặt ông già xem điện thoại, nhưng vẫn mở hộp đưa bánh tới bên miệng Phó Dương Hi:
"Không phải chứ, hôm nay cậu bị sao thế? Thử một miếng xem, có cả vị chanh lẫn vị ô mai đấy nhé, lúc bị bệnh thì cần phải bổ sung thể lực!"
Phó Dương Hi mệt mỏi nhìn cô một cái: "Chẳng lẽ cậu còn để ý tôi có bổ sung thể lực hay không à?
"Ánh mắt cậu trống rỗng, quay người dán vào bức tường lạnh lẽo. Minh Khê tiến một bước, cậu lùi một bước, cuối cùng biến thành Minh Khê ăn hϊế͙p͙ cậu, tay cô đặt lên thành ghế, vây cậu vào tường, còn cậu thì tỏ vẻ sống chết không chịu làm theo. Ánh mắt kỳ quái của cả lớp đều bắn về phía này."..."
Hai gò má Minh Khê nóng lên, vội vàng lùi về sau, ngồi thẳng lưng.
"Bệnh của cậu chưa khỏi mà?" Minh Khê đành nhét miếng bánh vào miệng mình, hỏi:
"Không thì xin nghỉ thêm một ngày nữa đi? Cậu có đem theo nhiệt kế không? Sáng nay lúc ra khỏi cửa có đo thử bao nhiêu độ không?"
Cô cảm thấy cơn sốt của cậu đã hạ đi một chút, ba tiết buổi sáng cô ngồi bên cạnh cậu nên thấy trêи người cậu đã không còn nóng như hôm bữa cô đến nhà cậu rồi.
Đúng là con trai ở tuổi này thân thể khỏe mạnh nên cũng nhanh khỏi bệnh.
Nhưng tại sao đã hạ sốt mà nhìn cậu vẫn có vẻ mệt mỏi vậy.
Minh Khê nghĩ thế, lại vô thức định đưa tay xem thử nhiệt độ trêи trán Phó Dương Hi.
Nhưng Phó Dương Hi lại muốn trốn.
Thậm chí cậu còn phản ứng rất mạnh.
cậu đứng dậy khiến ghế ngã xuống mặt đất vang lên một tiếng "rầm
". Phó Dương Hi xoay người đi ra ngoài phòng học, vẻ mặt lạnh lùng:"Bệnh của tôi khỏi rồi, không phiền cậu quan tâm."
Minh Khê ngẩng đầu nhìn cậu, cổ cô chuyển động như hoa hướng dương, cô nhìn cậu hỏi: "Vậy sao cậu lại không vui?
"Minh Khê khó hiểu túm quần áo cậu. Phó Dương Hi quay đầu:"Tôi không có không vui."
Chẳng lẽ cậu nói "Bởi vì tôi hiểu lầm cậu thích tôi, vì tôi tự mình đa tình, bây giờ tỉnh mộng rồi, lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, tôi cảm thấy bản thân như đang diễn một vở hài kịch
"sao? Nói những lời như thế đối với cậu mà nói quá khó khăn, cậu không biết phải làm sao."Xạo xạo." Minh Khê nói: "Cảm xúc của anh Hi ra sao tôi vẫn cảm nhận được đó, chẳng lẽ trong nhà cậu xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì cả."
Phó Dương Hi im lặng, gỡ tay Triệu Minh Khê ra: "Nhớ kỹ, nam nữ thụ thụ bất thân."
Minh Khê: "..."
Minh Khê nhìn theo bóng Phó Dương Hi rời khỏi phòng học, thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì.
Ban đầu cô còn tưởng vì Phó Dương Hi bị cọ may mắn nên tinh thần sa sút, nhưng bây giờ xem ra chắc chắn là cậu đã có chuyện gì không may xảy ra rồi, chưa biết chừng lại gặp phiền toái gì đấy.
Có thể là trong nhà cậu xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại không hề biết gì về nhà cậu cả...
Ban đầu Minh Khê chỉ muốn chữa khỏi bệnh nan y của mình nên tiếp cận cậu, vì thế cô cũng không có tâm trạng hỏi nhiều như vậy.
Sau đó đã hòa hợp với đám Phó Dương Hi, Kha Thành Văn rồi thì cô không biết mình lấy thân phận đàn em hỏi thăm chuyện riêng này có chọc cậu giận không, vì thế cô vẫn luôn kiềm chế không hỏi.
Có điều bây giờ trong lòng cô rất hoảng loạn, không suy nghĩ nhiều như thế, cô đành tìm Kha Thành Văn hỏi thăm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!