Chương 41: Mua Một Gói Kẹo

Hôm ấy, sau khi trở về từ nhà hàng, bà Triệu và Triệu Vũ Ninh dính mưa nên cùng bị cảm mạo.

Triệu Vũ Ninh là con trai, thể chất khá tốt, đêm đó uống một bát nước gừng do bảo mẫu nấu cho thì không sao nữa, còn bà Triệu lại ngã bệnh nặng.

Thoạt nhìn là bởi vì yếu tố bên ngoài mà sinh bệnh, nhưng thật ra là tâm bệnh.

Người trong nhà đều biết nguyên nhân, nhưng bất lực, Triệu Minh Khê sắp tròn mười tám tuổi, họ không thể bắt ép cô về nhà.

Mà cho dù có đưa cô về thì mọi chuyện cũng không thể trở lại như lúc trước, Triệu Minh Khê sẽ chỉ càng thêm chán ghét gia đình thôi.

Họ rốt cuộc cũng tỉnh ra và ý thức được điều này.

Nhưng dù có thế nào, người nhà họ Triệu vẫn chưa hết hy vọng, quan hệ huyết thống là thứ khó bị phá hủy trêи đời.

Triệu Minh Khê có thể sinh lòng oán hận họ một năm, hai năm, nhưng chẳng có khả năng sẽ rời bỏ họ cả một đời.

Hơn nữa, họ cũng đã hối cải và đền bù rồi, theo thời gian, quan hệ của hai bên chẳng lẽ lại không từ từ hòa hoãn?

Bây giờ vấn đề chính là ở chỗ, rốt cuộc làm thế nào thì quan hệ mới hết căng thẳng?

Đúng như những gì bà Triệu và Triệu Vũ Ninh thấy ở nhà hàng.

Lúc này Triệu Minh Khê chạm mặt người nhà họ, đừng nói chào hỏi, ngay cả liếc cũng không thèm.

Trực tiếp cứng đối cứng đến tìm cô, hoàn toàn chẳng có tí tác dụng nào, cô nhất định sẽ quay lưng bỏ đi.

Có khi chưa nói được câu nào, còn phí công, làm cô thêm chán ghét.

Phải nghĩ ra cách nào đó để cô từ từ nguôi giận.

Trêи dưới nhà họ Triệu ngồi đây đều cùng nghĩ cách.

Ông Triệu vẫn chưa hiểu rõ ngọn ngành, mặc dù đã nghe Triệu Trạm Hoài thuật lại những chuyện đã xảy ra gần đây nhưng ông vẫn cứ cảm thấy Mình Khê chắc là chỉ nhất thời giận dỗi, chuyện này còn cứu vãn được.

Chính bởi vì người trong nhà quá thiên vị Triệu Viện từng li từng tí nên Minh Khê mới thấy thất vọng, những cảm giác thất vọng ấy cứ tích lũy chồng chất rồi dẫn đến quyết định rời bỏ cái gia đình này.

Vậy thì ngọn nguồn ở đâu?

Ở chỗ bất công.

Ông Triệu nói chuyện với mỗi một người trong nhà, nhấn mạnh rằng về sau phải đối đãi Triệu Viện và Minh Khê y như nhau, dù cho Minh Khê có ở đây hay không, đều phải giữ sự công bằng.

Không bao giờ được để xuất hiện tình huống trước đây, vào sinh nhật mình, bà Triệu đưa váy của Minh Khê cho Triệu Viện mặc.

Ông đặc biệt căn dặn Triệu Mặc: "Giữ kĩ cái miệng con, ngày thường ăn nói hàm hồ cũng được, nhưng lúc quan trọng phải biết xử sự cẩn trọng."

Ông nói với bà Triệu:

"Bà có ảnh hưởng lớn nhất đến Minh Khê, sau này nhất định bà phải xử trí hợp tình hợp lý. Hơn nữa Minh Khê còn là con gái ruột của chúng ta, hiện giờ phải ở bên nó nhiều hơn mới phải."

Tiếp đó, Triệu Trạm Hoài cũng mở lời với Triệu Mặc và bà Triệu.

Anh ta tỏ thái độ trách cứ Triệu Mặc:

"Nói thật, nếu hôm ấy em đợi anh một chút, đừng nông nổi đi tìm Minh Khê, nói không chừng cũng không xảy ra chuyện phải đến đồn công an, sự việc cũng không phát triển đến mức này. Em chính là ngòi nổ khơi mào. Triệu Mặc hậm hực:"Bây giờ chỉ vì một con nhóc cứng đầu mà cả nhà xào xáo cả lên như đánh trận, ai cũng đến dạy dỗ em?

Em đâu biết hôm ấy…"

Chưa kịp dứt lời, đã bị ông Triệu tát vào sau gáy: "Ba đã nói với con! Phải sửa miệng đi ngay cơ mà! "Em gái", từ này con không biết nói à? Sao cứ phải gọi là

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!