Edit: Pinkie
Minh Khê mừng rỡ khi Phó Dương Hi không có bên cạnh, vừa ung dung rinh thùng rác đi lên lầu vừa đếm số chồi con trong chậu cây.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cho giúp Phó Dương Hi đổ rác, cho nên đã có ba chồi non mọc lên.
Tới bây giờ đã có 79 chồi non.
Minh Khê vui mừng, cả người phấn chấn, mỉm cười vui vẻ về lớp quốc tế.
Kết quả lúc lên lầu, còn chưa vào lớp, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiêu và năm người khác trong đội tuyển của trường từ trên lầu đi xuống.
Lớp chuyên của bọn họ luôn đi cầu thang bên trái của tòa nhà dạy học, không biết vì sao hôm nay lại đi xuống phía cầu thang bên phải.
Mọi người nhìn Triệu Minh Khê, đều có chút xấu hổ, vô thức liếc mắt nhìn Thẩm Lệ Nghiêu.
Thẩm Lệ Nghiêu nhìn thấy nụ cười trên mặt Triệu Minh Khê, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, bàn tay trong túi quần không khỏi nắm chặt lại.
Vừa mới nãy, trên hành lang, cậu nhìn thấy Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi đi đổ rác, hai người cười cười nói nói.
Phó Dương Hi còn giúp cô buộc dây giày.
Ánh mắt của Thẩm Lệ Nghiêu không cách nào khống chế phải nhìn xuống đôi giày của Triệu Minh Khê, trong lòng tràn ngập lửa giận.
Bước chân của cậu không tự chủ đi qua, bị Diệp Bách kéo bả vai lại, Diệp Bách ghé vào tai cậu, nói: "Có thể là cậu ấy cố ý đấy, Nghiêu thần, nhịn xuống.
"Lần này Thẩm Lệ Nghiêu lại trực tiếp phủi tay Diệp Bách xuống. Trong đầu cậu giống như dây cung bị kéo căng, tất cả đều là hình ảnh Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi ở chung một chỗ vừa rồi, không cách nào tỉnh táo, càng không cách nào nhịn xuống được. Đến cùng cô muốn làm gì? Cho dù không có cậu ở đó, cô cũng có quan hệ tốt với Phó Dương Hi như vậy sao. Trước khi kiểm tra, cậu còn trông thấy bọn họ nắm tay nhau. Thẩm Lệ Nghiêu nắm chặt tay trong túi quần, cố gắng giữ lý trí, đứng trước mặt Triệu Minh Khê:"Tớ nghe tin, thứ bảy tuần này nhà họ Đổng sẽ về nước, cậu có biết không?
Có cần ——"
Dừng một chút, Thẩm Lệ Nghiêu ngước mắt, cố gắng nói thật hờ hững: "Tớ cùng cậu đi đón bọn họ."
Hai năm trước, Thẩm Lệ Nghiêu đã gặp người nhà họ Đổng, cũng biết mối quan hệ giữa nhà họ Đổng và nhà họ Triệu với Triệu Minh Khê.
"Hả?
"Minh Khê sửng sốt một chút, mới nhận ra, sau khi nhà họ Đổng trở thành nhà giàu mới nổi, thì đã gia nhập vào giới của nhà họ Triệu và nhà họ Thẩm, cho nên tin tức bọn họ về nước đã truyền tới tai Thẩm Lệ Nghiêu cũng không có làm lạ. Cô nhanh chóng lắc đầu:"Không cần, không cần.
Cảm ơn cậu đã cho tớ thông tin quan trọng, tự tớ đi đón người là được rồi."
Thẩm Lệ Nghiêu khẽ nhíu mày: "Vì sao?"
Minh Khê: "Cái gì vì sao? Nếu bọn họ nhầm tưởng cậu là bạn trai của tớ thì làm sao bây giờ?"
"……
"Thẩm Lệ Nghiêu không hiểu thời gian gần đây Triệu Minh Khê như thế nào, giống như chính anh cũng không hiểu rõ vì sao Triệu Minh Khê lại không hi vọng người khác nghĩ lầm —— Trong lòng của cậu không có cách nào giải thích được, nhịn không được mà hỏi:"Đây không phải là hi vọng của cậu sao?"
"……
"Minh Khê đã hiểu, thì ra Thẩm Lệ Nghiêu vẫn còn tưởng là cô thích cậu ta. Mặc dù trước mặt nhiều người như vậy, nói chuyện này thì không tốt lắm, nhưng mà Thẩm Lệ Nghiêu đã chủ động hỏi, Minh Khê vẫn quyết định nói rõ ràng ngay chỗ này, nếu không thì phải mất thời gian hẹn gặp ở quán cà phê. Bản thân mình theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu trước kia là một chuyện hết sức qua loa. Mặc dù cậu ta chưa từng ngăn cản cô theo đuổi nhưng cũng không nghiêm túc."Tớ không còn thích cậu."
Minh Khê nhìn Thẩm Lệ Nghiêu, nghiêm túc nói:
"Trước kia thích cậu, có thể là bởi vì cậu đã giúp đỡ tớ. Nhưng dù sao khi đó còn nhỏ, không hiểu rõ, cậu không cần để trong lòng."
Minh Khê nói rất rõ ràng.
u hành lang im ắng, phảng phất chỉ có tiếng gió.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!