Chương 14: (Vô Đề)

Edit: Pinkie

Minh Khê không trở về, chủ đề trên bàn cơm đều không khỏi vây quanh cô.

Mẹ Triệu cái cái ghế của Minh Khê trống không đã một tuần rưỡi, đặt chén đũa xuống rồi cau mày nói với Triệu Trạm Hoài: "Không phải hôm nay con đi đến trường đón con bé sao?

"Triệu Vũ Ninh không dám đáp lời, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn anh cả. Triệu Trạm Hoài lại cảm thấy đau đầu, hiển nhiên hiện tại anh không thể nói với mẹ Triệu chuyện Minh Khê quyết liệt đòi tách biệt với bọn họ, chỉ sợ trong nhà sẽ lập tức long trời lở đất. Anh dừng một chút, như không có việc gì gắp thức ăn, nói:"Có đi ạ."

"Người đâu, còn chưa dỗ được để trở về sao?"

Triệu Trạm Hoài nói: "Minh Khê nói gần đây em ấy muốn chuẩn bị cho cuộc thi liên trường, mỗi ngày thời gian từ nhà tới trường còn không đủ nên trực tiếp ở trọ trong trường, đợi đến ngày tổ chức sinh nhật mẹ sẽ trở lại."

"Con bé cũng muốn tham gia?

"Mẹ Triệu kinh ngạc. Trong lòng Triệu Viên cũng ngạc nhiên, không biết gần đây Triệu Minh Khê thế nào, không chỉ không theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu nữa mà còn để tâm vào chuyện học hành. Cuộc bình chọn hoa khôi trường học cô ấy cũng tham gia, thi đấu cô ấy cũng tham gia. Lúc trước Triệu Viên không dám so với Triệu Minh Khê, nhưng bây giờ, so về thành tích, Triệu Viên lại hoàn toàn tự tin. Giọng nói của cô cũng tự tin hơn nhiều, lấy giọng của người từng trải nói:"Lọt vào chung kết của cuộc thi liên trường thì có thể nhận tiền thưởng, top 10 của cuộc thì còn có thể có thêm điểm cộng cho kỳ thi đại học, Minh Khê muốn thử sức cũng là bình thường.

Nhưng số người được quyền tham gia rất ít, lọt qua vòng tuyển chọn cũng không dễ dàng gì…… Lấy thành tích của Minh Khê thì khả năng có chút khó."

"Năm ngoái em đã lọt vào tới vòng chung kết, Minh Khê cũng không có tham gia, đoán chừng trong lòng cậu ấy cũng không vui. Anh có muốn giúp Minh Khê đưa chút quà cho giáo sư Cao hay không?"

Triệu Trạm Hoài cau mày nói:

"Cái vị giáo sư Cao kia của các em, anh có biết, tặng quà cũng vô dụng. Điều quan trọng là nhất định phải tham gia." 

Mẹ Triệu không nói gì, nhưng vẫn nhịn không được mà lẩm bẩm:

"Thi thố cái gì, đều là mượn cớ, xem ra vẫn đang còn giận, đứa nhỏ này thật là. Vậy điện thoại của nó bị làm sao, vì sao mà cả nhà đều không gọi được cho nó?"

Triệu Vũ Ninh nhanh chóng vùi đầu vào trong chén. 

Triệu Trạm Hoài ngừng một chút, nói: "Điện thoại di động của em ấy bị rơi xuống nước nên hư rồi."

"Vậy con đưa tiền để con bé mua lại một cái khác đi!"

"Đã mua." Triệu Trạm Hoài nâng trán, nói:

"Nhưng mà đợt này em ấy đang chuẩn bị thi, đang bế quan, cho nên trước hết để em ấy chuyên tâm học tập đi. Buổi tiệc sinh nhật ngày đó nhất định em ấy sẽ trở về."

Lúc này mẹ Triệu mới yên tĩnh, bỗng nhiên bà nói: "Đúng rồi, nhà giàu mới nổi họ Đổng nghe nói gần đây muốn về nước, con chú ý một chút, đừng để bọn họ làm động tác gì sau lưng." 

"Sao lúc này lại về nước?"

Triệu Trạm Hoài nhíu mày: "Minh Khê có biết không?"

Mẹ Triệu nói: "Cũng không biết, bọn họ còn chưa khởi hành đâu, tin tức này mẹ nghe được khi đi dạo phố với bà Từ."

Nhà họ Đổng này là hàng xóm lúc trước khi ở thị trấn nhỏ của Minh Khê, vốn cũng nghèo, nhưng khi nhà họ Triệu tới tìm Minh Khê, thì năm đó nhà kia đột nhiên phát triển kinh doanh, trở thành nhà giàu mới nổi.

Con trai nhà kia cũng cùng tuổi với Minh Khê, là bạn của Minh Khê. 

Lúc ấy nhà bọn họ đang tìm kiếm Minh Khê, gặp trở ngại lớn nhất có thể nói chính là những người trong nhà này.

Không biết nhà này suy nghĩ thế nào, khả năng không muốn Minh Khê đi, thế nên còn lén lút mang Minh Khê theo khi chuyển nhà. 

Mà lần đầu tiên hai nhà gặp mặt, người trong nhà này có địch ý rất lớn với người nhà họ Triệu, Đổng Thâm của nhà bọn họ còn thiếu chút nữa đẩy ngã Triệu Viên. 

Lúc ấy thiếu chút nữa đã kiện tụng ra tòa.

Nhưng cũng may, ngay lúc đó gia đình này lại đi nước ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!