Lương Hành Dã không đóng cửa phòng tắm, nhấc chân rời đi. Trì Ninh lẩm nhẩm tên Lương Hành Dã trong tâm trí. Sợ bản thân quên mất, cậu nhắc đi nhắc lại nhiều lần, sau đó định đọc to bằng miệng nhưng lại vấp vấp váp váp chẳng thành câu từ.
Lương Hành Dã nhất định là một người tốt, Trì Ninh tựa lưng vào bồn tắm, nghĩ về khả năng Lương Hành Dã nhận nuôi mình.
Anh trai của cậu hiện giờ biệt tăm biệt tích, kể cả khi cậu trở về biển một lần nữa thì lúc lên bờ có lẽ cậu vẫn sẽ ở nhà của Lương Hành Dã.
Nghĩ đến tình trạng mỗi nhân loại ở đây trên tay đều cầm một viên ngọc vàng, Trì Ninh rất tuyệt vọng, có lẽ sẽ trở nên tệ hơn, nếu như lại xuất hiện trong nhà người khác, có thể trực tiếp bị bắt được rồi bị ăn thịt.
Nếu Lương Hành Dã nhận nuôi cậu, cậu có thể nắn ngọc trai cho Lương Hành Dã mỗi ngày, cậu sẽ nặn ra bất kỳ hình dạng nào.
Nếu Lương Hành Dã không nhận nuôi cậu, cậu nên làm sao đây? Trì Ninh lo lắng nghĩ, bản thân mình đã cho Lương Hành Dã toàn bộ trân châu, có thể trở về được sao?
Trì Ninh nằm trên thành bồn tắm, trong đầu mang theo biết bao suy nghĩ chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Trì Ninh bị sự nóng bức làm cho tỉnh dậy.
Nhiệt độ dưới đáy biển thấp cho nên Trì Ninh có thể chịu lạnh rất tốt. Sau khi ngâm mình trong bồn tắm cả đêm, trên gương mặt cậu lấm tấm mồ hôi, không nhịn được dùng hai tay quạt quạt ra gió.
Đuôi cá của Trì Ninh lặng lẽ trôi trong nước, vảy cá có màu xanh lam như hoa ngô đồng, trong mờ và sáng. Cậu thường thức dậy từ sớm để chiêm ngưỡng chiếc đuôi cá xinh đẹp của mình nhưng hôm nay cậu không có tâm trạng bởi vì chiếc đuôi cá trông có vẻ không có dấu hiệu biến thành chân.
Mỹ nhân ngư đuôi bạc nói rõ, ban ngày đuôi cá có thể biến thành đôi chân, tại sao lại không có động tĩnh? Trì Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảng đen kịt, hóa ra trời vẫn chưa sáng.
Cậu kiên nhẫn đợi một lúc.
Khi bình minh ló dạng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ rọi vào chiếc đuôi cá của Trì Ninh. Nương theo ánh mặt trời soi sáng, từng lớp từng lớp vảy đuôi dần mờ đi, khi chiếc vảy cá cuối cùng biến mất, đuôi cá biến thành hai chân.
Trì Ninh mở to mắt, tinh thần hân hoan.
Một lúc lâu sau, cậu di chuyển các đầu ngón chân của mình, chạm vào từng ngón một, rồi sờ sờ từ mu bàn chân đến đùi.
Trơn trơn bóng bóng, không giống như đuôi cá, từ cảm giác trơn ướt trở thành trơn trượt và nhẹ nhàng thanh thoát. Trì Ninh đứng thẳng người dậy, theo thói quen nhảy ra khỏi bồn tắm, đợi đến khi chân chạm mặt đất mới có cảm giác có chân thực sự.
Đã quen dùng đuôi cá cho nên khi bước đi Trì Ninh luôn muốn nhảy nhưng làm vậy lòng bàn chân lại cảm thấy đau cho nên cậu đành học theo dáng vẻ của Lương Hành Dã bước từng bước một.
Sau khi làm quen được một chút, cậu mới tăng tốc độ, do đi quá nhanh, chân phải vô tình đạp phải chân trái ngã sõng soài ra dất.
Cú ngã có hơi nghiêm trọng, cằm của Trì Ninh cũng bị bầm xanh. Cậu nằm trên đất nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại đứng dậy đi tìm Lương Hành Dã.
Lúc đi ngang qua tấm gương trên bồn rửa tay, Trì Ninh vô tình nhìn thấy mình trong gương, sau đó quay đầu đi về phía cửa. Mới đi được vài bước cậu lại dừng lại, quay người ra sau, đứng đối diện bồn rửa tay.
Một khuôn mặt sáng bừng trong gương.
Tóc màu hạt dẻ hơi xoăn nhẹ, đôi mắt trong trẻo, màu mắt hơi xanh xám, chẳng qua màu xanh xám nhạt quá phải nhìn thật kỹ mới có thể nhận ra.
Trong khoảng thời gian sống ở vùng biển nông của hòn đảo, Trì Ninh thường ngồi trên bãi biển và ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, thế nhưng mặt nước không thể trong bằng một tấm gương.
Chiếc gương được treo trên tường, bồn rửa được thiết kế cao vừa đến thắt lưng của Trì Ninh, cậu kiễng chân lên, ghé sát mặt vào gương.
Cách tấm gương rất gần, gần đến mức nhìn rõ cả lỗ chân lông trên mặt, cậu túm lấy một đám tóc xoăn tít muốn kéo thẳng ra, nhưng vừa buông tay, đám tóc lại xoăn lại ngay lập tức.
Trì Ninh chỉnh tới chỉnh lui đầu tóc cả nửa ngày trời, cố gắng làm cho đầu tóc bớt rối loạn. Sau khi vuốt tóc xong, cậu vô cùng hào hứng với gương mặt của mình trên gương, rồi lại chạm vào mắt và lông mi. Cuối cùng, cậu mới quay mặt sang một bên, quan sát đôi bông tai ngọc trai màu xanh hoa ngô của mình.
Chiếc áo Lương Hành Dã mặc cho Trì Ninh hôm qua là một chiếc áo phông chữ T màu đen cỡ lớn, cậu mặc trên người lại rộng thùng thình, lúc khom lưng hoặc nằm sấp, áo sẽ vừa che đi bờ mông của cậu.
Khi Lương Hành Dã bước vào phòng tắm đúng lúc nhìn thấy một cảnh tượng như thế.
Đối với một người đàn ông vừa tỉnh giấc sinh lực tràn trề mà nói, tư thế ám muội này thật sự cực kỳ kích thích.
Tuy nhiên, Lương Hành Dã đã chấn chỉnh lại bản năng của mình ngay lập tức, vì anh nhận ra người dán sát trên bồn rửa mặt là chàng tiên cá đêm qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!