Lương Hành Dã đứng trước cửa nhìn Trì Ninh đang lăn lộn trong chăn bông. Ngoài kinh ngạc ra còn cảm thấy hoang đường, anh sải bước đi đến.
Trì Ninh nghe thấy bước chân lập tức quay đầu lại, chạm trán gương mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm của Lương Hành Dã, nụ cười trên mặt cậu lập tức tắt ngúm.
Làm thế nào lại là anh ta!
Tâm trí Trì Ninh tràn ngập hình ảnh Lương Hành Dã lái xe đưa cậu trở lại biển cả, cùng hình ảnh cậu hối hận lấy lại những thỏi vàng. Trì Ninh lập tức nhấc chăn bông lên, trượt dài từ trên giường xuống gầm giường.
Giường của Lương Hành Dã là giường chân cao bằng gỗ, Trì Ninh trượt xuống đất rất trơn tru. Dưới gầm giường vừa rộng rãi, vừa rất sạch sẽ, cậu nằm bò trên mặt đất, nhìn Lương Hành Dã từng bước từng bước tiến lại gần, nhịp tim nhảy nhót mỗi lúc một gấp gáp.
Lương Hành Dã dừng lại bên cạnh giường, quỳ một chân xuống, cúi người nhìn phía gầm giường, nói với Trì Ninh,
"Cậu còn trốn cái gì? Ra đây đi."
Trì Ninh quan sát sắc mặt của Lương Hành Dã, do dự một chút, chầm chậm di chuyển ra ngoài. Trong lúc dịch chuyển, tâm trí không ngừng quay cuồng, tại sao mình lại quay lại đây? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh trai của cậu đi đâu mất rồi?
Tốc độ di chuyển của Trì Ninh còn chậm hơn cả ốc sên, Lương Hành Dã đập đập cạnh giường. Trong lòng Trì Ninh thầm nghĩ, thôi xong đời rồi, anh ta vốn dĩ không thích mình chút nào, đã thế còn thêm chuyện lấy lại thỏi vàng, anh ta nhất định sẽ vứt bỏ mình thêm lần nữa.
Trì Ninh bắt đầu lơ đễnh, lỡ như bị vứt bỏ lần nữa, sau khi mình lên bờ liệu có xuất hiện ở nhà anh ta nữa hay không?
Trong lúc suy nghĩ rối rắm, Trì Ninh nhìn thấy hạt ngọc màu vàng ở góc giường, trái tim bỗng chốc lỡ một nhịp. Đó là ngọc của anh trai cậu! Anh trai sẽ không tháo viên ngọc này xuống, thế thì tại sao nó lại xuất hiện ở đây?!
Hạt ngọc mắc vào khe hở giữa chân giường và tường, cậu trườn người đến nhặt viên ngọc, lần này thế mà lại không chậm chạp nữa, nhanh chóng trượt ra khỏi gầm giường, cầm nó đưa tới trước mặt Lương Hành Dã.
Khi Lương Hành Dã nhìn thấy viên ngọc, ngay tức khắc không còn tâm trạng hỏi vì sao Trì Ninh lại xuất hiện trong nhà anh nữa.
Viên ngọc này là thứ mà Trì Kim Tự luôn đeo.
Cách đây vài ngày Trì Kim Tự đã ra nước ngoài bàn chuyện công việc, trước khi đi Trì Kim Tự có dành thời gian đến nhà anh để bàn chuyện về tập đoàn Quảng An, nói chuyện xong lập tức trực tiếp đi từ nhà anh đến sân bay.
Sau khi xuống máy bay Trì Kim Tự vội vàng gọi điện cho anh, nói rằng viên ngọc trên vòng tay đã rơi ở nhà anh, thúc giục anh khẩn trương đi tìm.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Trì Kim Tự thất lễ như thế, vội vàng nhờ dì giúp việc của mình tìm tòi cẩn thận lại chỗ ấy nhưng tìm mãi vẫn không thấy, hóa ra lại rơi xuống gầm giường.
Chẳng qua, làm sao nó có thể rơi xuống gầm giường được?
Trì Kim Tự chưa bao giờ vào phòng ngủ của anh thế nên Lương Hành Dã rất bối rối. Anh đột nhiên nhớ ra Trì Kim Tự thực sự từng bước vào phòng mình. Khi ấy, bọn họ đang nói chuyện trong phòng khách, có một tài liệu quan trọng anh đã đọc vào đêm hôm trước và đặt nó trên bàn đầu giường.
Khi Lương Hành Dã định vào phòng ngủ để lấy nó ra thì đột nhiên có cuộc gọi đến cho nên anh đã nhờ Trì Kim Tự giúp đỡ, có lẽ lúc đó viên ngọc đã rơi xuống.
Lương Hành Dã đưa tay muốn chạm vào viên ngọc trai, Trì Ninh né tránh, Lương Hành Dã nói: Đưa cho tôi.
Trì Ninh rất muốn hỏi Lương Hành Dã có quen biết chủ nhân của viên ngọc hay không nhưng bong bóng gây ảo giác mỗi tháng chỉ sản sinh một lần, dùng rồi sẽ không còn nữa, hiện giờ cậu lại không thể nói chuyện được, cho nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lương Hành Dã.
Lương Hành Dã không hiểu được ý tứ của Trì Ninh, thấy cậu sống chết không chịu buông viên ngọc trên tay ra lập tức bế cậu lên giường.
Điện thoại mới vừa được cài đặt, mọi thứ nên được sao lưu đều được sao lưu, Lương Hành Dã nắm lấy tay cậu, chụp một bức ảnh rồi gửi cho Trì Kim Tự.
Chỗ của Trì Kim Tự ở đang là ban ngày, vừa lúc y đang ăn sáng ở khách sạn, trên tay không rời điện thoại, có tin nhắn mới gửi đến nên nhận được ngay lập tức.
Khoảnh khắc y nhìn thấy viên ngọc, nỗi lo lắng bao ngày qua cuối cùng cũng tan biến, Trì Kim Tự vội vàng trả lời:
[Cuối cùng cũng tìm thấy rồi sao?
Anh sẽ gửi địa chỉ qua, ngày mai cậu gửi thứ đó qua cho anh nhé, nhớ gởi bằng đường hàng không đấy.]
Khi nhận được tin nhắn, Trì Kim Tự bỗng chú ý tới bàn tay đang cầm viên ngọc. Y vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không mấy bận tâm, tiếp tục nhắn tin: [Hành Dã, càng nhanh càng tốt nhé.]
Lương Hành Dã: [Được.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!