Chương 28: (Vô Đề)

Lương Hành Dã buông tay ra, vừa uống rượu vừa xem TV. Anh chọn một chai Whiskey. Do được xử lý trong quá trình lên men và chưng cất nên rượu có mùi thơm đặc trưng, màu sắc đậm, hương vị mềm mại.

Đến khi trận đấu kết thúc Lương Hành Dã đã hơi say, trên người nồng nặc mùi rượu. Anh cảm thấy hơi nóng nực, lười biếng kéo cà vạt ra.

Trì Ninh ngồi bên cạnh anh vẫn luôn im lặng, cúi đầu cụp mắt xuống, mím chặt đôi môi xinh đẹp giống như một chú cún đáng thương bị nước mưa xối ướt.

Tắt TV, Lương Hành Dã thấy bộ dáng Trì Ninh không đúng, nâng mặt cậu lên, Làm sao vậy?

Trì Ninh bị bắt phải ngẩng đầu, chậm rãi chớp chớp lông mi,

"Anh cũng chê tôi ồn ào đúng không?"

Lương Hành Dã nhìn thấy tủi thân trong mắt Trì Ninh, nghiêng người về phía trước, cách cậu một khoảng gần, mặt mang ý cười:

"Không phải, vừa nãy tôi chỉ đang trêu cậu chút thôi."

Lừa người.

Trì Ninh mím môi thành một đường rồi lại thả lỏng, chậm rãi nói,

"Mấy người đều cho rằng tôi ồn ào nhưng mỗi ngày tôi đều gặp quá ít người, cũng không có ai nói chuyện với tôi hết."

Hai gia sư đều là người trầm tính và hướng nội, cậu bắt đầu lớp học lúc tám giờ sáng và kết thúc lúc năm giờ ba mươi phút chiều. Ngoài nội dung của các bài học, cậu hầu như không giao tiếp với họ.

Cậu thường ăn tối với Lương Hành Dã, Lương Hành Dã luôn bận rộn, có lúc bận đến nỗi suốt bữa ăn anh luôn cầm điện thoại di động trên tay. Tính tới tính lui, chỉ có Trần Hướng Đông là người nói chuyện với cậu nhiều nhất.

Trì Ninh nhỏ giọng nói: Tôi không có bạn.

"Cậu có thể xem tôi như một người bạn." Lương Hành Dã nhìn vào mắt Trì Ninh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Trì Ninh khẽ cau mày.

Lúc Lương Hành Dã đi vào nhà vệ sinh, Trì Ninh lén uống một ngụm rượu. Whiskey nồng đậm ngon miệng, tác dụng làm người ta say khá chậm. Trì Ninh tỉnh táo, chỉ là phản ứng của cậu trở nên chậm lại.

Cằm của Trì Ninh vẫn đặt trên lòng bàn tay của Lương Hành Dã. Cậu nhìn chằm chằm vào Lương Hành Dã một lúc. Lông mày và đôi mắt của Lương Hành Dã thật sâu, đường nét của anh sắc lạnh và rõ ràng mang theo hơi thở hoang dã độc đáo.

Mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Lương Hành Dã đều như thú dữ đang rình mồi. Nếu ở dưới biển Trì Ninh chắc chắn không thể trốn kịp.

Nhưng cậu đã sớm ở bên cạnh Lương Hành Dã, từ lâu đã quen với sự tồn tại của anh. Chẳng hạn như uống một cốc sữa ấm trước khi ngủ, bữa ăn không thể thiếu rau xanh… Đoạn thời gian được tận hưởng cuộc sống an ổn thế này chỉ tồn tại trước khi anh trai cậu lên bờ.

Nhưng Lương Hành Dã khác với anh trai của cậu. Đối với cậu, anh trai giống như một người cha, còn Lương Hành Dã, cậu lại không biết diễn tả thế nào.

Thỉnh thoảng Lương Hành Dã cố tình làm cậu tức giận, mua bánh đắt tiền rồi nói dối cậu rằng nó rẻ, đẩy cậu lên chăn bông khi dạy cậu đánh nhau, còn bắt cậu ăn cá tuyết mà cậu không muốn ăn…

Thời điểm Lương Hành Dã đối xử tốt với cậu thì lại vô cùng tốt, Lương Hành Dã từng nói hy vọng cậu có thể bỏ qua thể diện, đảm bảo mức sinh hoạt của hai người như nhau. Nhưng sau này từ những điều nhỏ nhặt nhất, cậu lại phát hiện chi phí ăn mặc của mình còn chất lượng hơn cả Lương Hành Dã.

Trì Ninh cảm thấy Lương Hành Dã là một tấm lá chắn lớn cứng rắn thường xuyên bảo vệ mình.

Đặc biệt là trong đêm mưa to gió lớn ấy, Lương Hành Dã ôm cậu ra khỏi võ đài quyền anh ngầm. Sau khi đi qua con hẻm dài đổ nát, Lương Hành Dã mới là chỗ che chắn vững chãi nhất của cậu, còn thứ hai mới là chiếc dù.

Khi tóc hai người cọ vào nhau trong hơi nước ẩm ướt và sương mù bao phủ, lúc cậu nhìn thấy vũng nước bắn tung tóe quanh giày của Lương Hành Dã, ngửi thấy hơi nóng trên người Lương Hành Dã, cảm giác an toàn và thân thuộc va chạm mãnh liệt khiến cho trong lòng cậu có cảm giác ấm áp khó tả thành lời.

"Em không xem anh là bạn," Trì Ninh nghiêng đầu, áp má vào lòng bàn tay Lương Hành Dã, lặng lẽ nhìn anh, chớp chớp đôi mắt, gọi anh,

"Anh ơi, anh Hành Dã…"

Trì Ninh kéo dài ngữ điệu giống như đang làm nũng.

TV đã tắt, âm thanh vang vọng trong phòng khách. Ngọn đèn bên cạnh ghế sô pha nhàn nhã chiếu sáng. Lương Hành Dã rũ mắt nhìn Trì Ninh, đầu ngón tay vuốt ve nhẹ vào đuôi mắt cậu, như vô tình mà lại như cố ý,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!