Chương 1: (Vô Đề)

Trăng treo giữa bầu trời, Trì Ninh cõng túi thủy thảo trên lưng, đong đưa đuôi cá rời khỏi nhà chuẩn bị lên đường vào bờ.

Đường đi ở dưới đáy biển, cậu hít một hơi thật sâu rồi lao đầu xuống.

Nước biển từ trong xanh chuyển dần sang xanh thẳm rồi lại biến thành xanh đen. Càng lặn xuống sâu hơn ánh sáng càng u ám, xuống sâu hơn chút nữa khắp nơi đều đã không nhìn thấy gì, xung quanh chỉ duy nhất một màu đen sì, dường như không có đáy, lại giống như bốn hướng sẽ đột ngột xuất hiện thứ gì đó cắn đứt da thịt người ta.

Tiến vào khu vực biển sâu, tốc độ hô hấp của Trì Ninh bắt đầu tăng nhanh. Tầm nhìn ở đây rất thấp, tầm mắt chỉ nhìn được không quá một gang tay.

Xung quanh yên tĩnh đến cô quạnh, bóng tối kéo dài vô tận, phảng phất như biển cả chỉ còn mỗi sinh vật duy nhất là cậu, cảm giác áp bách tức khắc tăng lên cực hạn.

Trì Ninh nhắm mắt, dằn lại nhịp thở đang dồn dập.

Đám rong biển lơ lửng khẽ đung đưa trong nước quấn quanh cổ tay cậu như một con rắn biển, Trì Ninh giật mình một cái, hất bay đám rong biển.

Cậu lấy lại bình tĩnh tiếp tục lặn xuống sâu hơn.

Chẳng bao lâu sau, phía xa xuất hiện một con cá voi, điều này khiến sợi thần kinh vốn đã căng chặt của Trì Ninh lại kéo chặt thêm mấy phần.

Trong tất cả các âm thanh dưới biển, cậu sợ nhất là tiếng kêu của cá voi. Thanh âm của cá voi vừa kỳ ảo lại nặng nề, có khí tức cổ quái mang theo uy áp chấn động cùng hơi thở cổ xưa, lực xuyên thấu cực đại khiến cậu gần như hít thở không thông.

Trì Ninh thầm đọc thần chú trong lòng:

Đừng kêu, đừng kêu, đừng kêu…

Ngay sau đó, cá voi phát ra tiếng từ cổ họng, dòng nước khẽ dao động, một loại âm thanh mang theo áp bách khổng lồ truyền đến tai Trì Ninh.

Trì Ninh run đuôi cá, tăng tốc bơi xuống dưới.

Khi luồng sóng âm thứ hai của cá voi vang lên, trước mặt cậu đụng phải một con cá miệng đầy răng nanh, là Monkfish – hạng nhất trong danh sách những loài cá xấu xí nhất dưới đáy biển sâu.

Bị một trước một sau tấn công đột ngột, sợi thần kinh căng chặt trong đầu Trì Ninh đứt ngang ngay lập tức. Trì Ninh hoa mắt chóng mặt, rơi xuống bụi san hô bên dưới.

Không biết đã qua bao lâu, Trì Ninh choáng váng bò ra khỏi bụi san hô. Cậu ngồi yên một lúc, đợi tinh thần tỉnh táo lại một chút rồi mới xuyên qua lùm san hô rậm rạp, bơi đến hang động tối tăm cách đó không xa.

Hang động nằm trong một khe đá rỗng, trong khe đá có rất nhiều ngọc trai, phía dưới có thủy tảo sinh trưởng mạnh mẽ, phía cuối bụi thủy thảo có một mỹ nhân ngư đuôi bạc đang thản nhiên tựa vào trên ghế đá.

Nhìn thấy Trì Ninh, mỹ nhân ngư đuôi bạc cười mở miệng nói:

"Cậu đã quyết định rồi chứ?"

Mỹ nhân ngư đuôi bạc là người cá lâu đời nhất trên biển. Mọi người trong tộc nhân ngư đều biết nhưng lại tỏ thái độ né tránh bà ta.

Trì Ninh bơi đến bên cạnh bà, nhìn về phía bức tường đá chạm đầy ngọc phía sau ghế đá. Bức tường đá chạm ngọc được tạo nên từ vô số viên ngọc trai, trong biển sâu tối tăm, ánh sáng lộng lẫy chiếu rọi.

Trì Ninh nhìn đến chói mắt, gật đầu mạnh mẽ: Quyết định xong.

Gần đây, cậu đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng. Vốn dĩ nơi cư ngụ của tộc mỹ nhân ngư ở một đảo nhỏ trên biển gần đó, cậu có thể không xuống biển thì sẽ tuyệt đối không xuống, an bình sống đến năm mười chín tuổi.

Tuy nhiên một thời gian trước, hòn đảo nhỏ này đã bị cá mập chiếm đóng. Các hòn đảo khác đều đã có chủ, tộc mỹ nhân ngư buộc phải di chuyển xuống biển sâu. Cậu là một kẻ dị tộc, vừa xuống biển trong lòng đã sợ hãi, biển cạn đã không chịu nổi, biển sâu lại càng là ác mộng đối với cậu.

Suýt chút nữa Trì Ninh đã hưởng dương mười chín tuổi lẻ một ngày.

Cậu nhất định phải thoát khỏi biển cả.

"Ta đã sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe nói mỹ nhân ngư sợ biển đấy," Mỹ nhân ngư đuôi bạc nhìn Trì Ninh thích thú,

"Tiểu mỹ nhân, hóa ra lúc nãy cậu nghiêng tới ngửa lui, choáng váng nhiều lần như vậy đều là do sợ biển sao?"

Trì Ninh mím môi, nhìn bà ta, phủ nhận nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!