Sáng hôm sau, khi mở mắt ra, Quý Vãn Tu chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Hôm qua anh không biết đã uống bao nhiêu, ký ức cuối cùng là hình ảnh mình loạng choạng quay về phòng khách sạn, rồi ôm lấy Sư Nam ngã xuống sofa.
Sau đó thì... không nhớ gì nữa.
Mắt anh vẫn còn cay xè, cánh tay theo thói quen đưa sang bên cạnh.
Chạm vào khoảng không. Vợ không nằm đó.
Quý Vãn Tu ngồi dậy, nhìn thấy Sư Nam mặc một chiếc váy ngủ mỏng, ngồi bệt trên sàn nhà khóc thút thít.
Quý Vãn Tu: "..."
Hay lắm, hôm nay lại là kịch bản gì đây?
Anh cẩn thận hỏi: "Em có lạnh không? Sao mặc ít thế này?"
Dù biết phòng ngủ khách sạn có bật sưởi sàn khá ấm, hơn nữa bây giờ mới giữa tháng Mười, trời cũng chưa lạnh lắm, nhưng nhìn Sư Nam mặc chiếc váy mỏng tang, tay áo lại ngắn, Quý Vãn Tu nhìn thế nào cũng thấy lạnh.
Sư Nam vốn ngồi quay lưng về phía anh trên tấm thảm, nghe vậy liền quay đầu lại. Đôi mắt đỏ hoe, trên má vẫn còn vương nước mắt, giọng nghẹn ngào trách móc: "Quý Vãn Tu, anh là đồ khốn."
"..." Chưa xong à, Quý Vãn Tu nhẫn nại hỏi, "Anh khốn nạn chỗ nào?"
Sư Nam lau khô nước mắt, nghiêm giọng: "Tự anh nghĩ đi! Anh tự nghĩ xem tối qua mình đã làm gì!"
Đúng là muốn mạng người mà, ai mà nhớ nổi chứ! Quý Vãn Tu luôn có tửu lượng tốt, uống say cũng không bao giờ làm loạn, chỉ ngủ thôi.
Quý Vãn Tu vén chăn lên, nói với Sư Nam: "Em lại đây trước đi, nhìn em ăn mặc thế này anh cũng thấy lạnh rồi."
Sư Nam ngoan ngoãn chui vào chăn. Có vẻ cậu đã dậy từ lâu, trên người mang chút hơi lạnh, mu bàn tay lộ ra ngoài lạnh buốt.
Cậu áp tay lên lưng Quý Vãn Tu, nghe tiếng anh hít mạnh vì lạnh, liền cười thầm đầy đắc ý.
Sư Nam nói: "Tối qua anh dùng mông đè lên tay em, làm tay em sưng hết cả lên rồi!"
Quý Vãn Tu gãi đầu, nghi hoặc: "Thật sao? Để anh xem nào."
Sư Nam chìa tay ra, chỉ vào chỗ da vốn chẳng hề có vết sưng nào, nói: "Chính chỗ này, anh nhìn đi, có phải bị sưng lên không?"
Quý Vãn Tu cầm tay Sư Nam, nhìn qua nhìn lại, trái phải lên xuống không biết bao nhiêu lần, xác nhận là Sư Nam không bị thương ở đâu, rồi bất đắc dĩ nói: "Được rồi, em nói sao thì là vậy."
"Anh đang qua loa với em." Sư Nam rút tay lại nằm xuống giường, đau khổ nói, "Anh quả là đồ khốn nạn."
Quý Vãn Tu không nhịn được nữa, giật phăng chăn của cậu ra đè lên, bịt chặt cái miệng lải nhải không ngừng nghỉ đó lại, tiện thể bù đắp đêm tân hôn đáng lẽ phải diễn ra tối qua.
Khoảng hai giờ sau, dịch vụ phòng mang trà và điểm tâm lên, Quý Vãn Tu mới mặc áo ngủ đi xuống mở cửa.
Áo ngủ mặc lỏng lẻo, vừa giơ tay lên, một vết trầy nhỏ trên cánh tay lộ ra ngoài.
Nhân viên phục vụ phòng mắt nhìn mũi, mũi nhìn đất, cung kính nói: "Quý Tổng, xin lỗi đã làm phiền rồi."
Quý Vãn Tu đáp: "Biết là tốt rồi."
"..." Chạy nhanh đi thôi.
Sư Nam từ từ ngồi dậy trên giường, đưa tay kéo chiếc mặt nạ mắt ra, thanh thanh cổ họng rồi nói: "Có bánh bao không? Em muốn nhân đậu que nha."
"Có." Quý Vãn Tu bưng khay đồ ăn tới đầu giường, "Đã chuẩn bị sẵn cho em rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!