Chương 8: (Vô Đề)

Một tháng trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến ngày cưới của hai người.

Chuyện tổ chức hôn lễ, nghe thì lãng mạn, nhưng thực tế...

"Hu hu hu hu! Em không đi đâu! Em không dậy đâu! Em không kết hôn nữa!" Sư Nam mắt đỏ hoe, ôm chặt chăn không chịu buông, "Hu hu hu hu! Sớm quá đi! Em không dậy nổi!"

"......" Quý Vãn Tu nhìn đồng hồ, mới có sáu rưỡi, đúng là quá sớm, nhưng không còn cách nào khác! Ảnh và video tại lễ cưới cần phải quay từ sớm, cộng thêm thời gian trang điểm và thay đồ, dậy trước năm sáu tiếng cũng là chuyện bình thường.

"Nam Nam nghe lời nào." Quý Vãn Tu đưa tay vào trong chăn, bế Sư Nam rời khỏi giường, "Cả đời này chỉ vất vả có một ngày này thôi. Xong xuôi rồi buổi chiều em muốn ngủ bao lâu cũng được. Đừng khóc nữa, khóc xong lát nữa mắt sưng hết đấy."

"Ừmm." Nghe vậy, Sư Nam lập tức không khóc nữa, lau nước mắt, nhanh chóng bật dậy rửa mặt, tốc độ đổi mặt nhanh đến đáng kinh ngạc.

Để phù hợp với bộ vest hôm nay, Sư Nam cắt ngắn tóc đi một chút, mái tóc dài quá vai được cắt ngắn khoảng 2,5cm, lại được chuyên gia tạo mẫu tóc buộc một búi nhỏ.

Sư Nam nhìn mình trong gương, hơi không chắc chắn hỏi thợ trang điểm: "Có đẹp không ạ? Sao tôi cứ thấy hơi kỳ..."

"Không kỳ đâu, bây giờ cậu thấy kỳ chỉ vì chưa quen thôi. Đã mấy năm rồi cậu chưa cắt tóc ngắn thế này đúng không?"

Sư Nam khẽ "vâng" một tiếng.

Thợ trang điểm cười híp mắt vuốt nhẹ vài sợi tóc hai bên thái dương của cậu, lại tìm trong hộp đồ trang điểm một chiếc băng đô cài lên đầu cậu, màu đen đơn giản, sang trọng và tinh tế, phía trên mỗi bên tai đều có một viên kim cương nhỏ.

"Lát nữa khi ánh sáng sân khấu chiếu vào, mỗi khi cậu quay đầu là thấy hai viên đá này lấp lánh, chắc chắn sẽ rất đẹp!" Thợ trang điểm nghiêng đầu Sư Nam sang một bên để cậu nhìn thấy rõ hiệu ứng trong gương.

"Đẹp không?"

Sư Nam giơ ngón cái lên, "Đẹp quá đẹp quá!"

Cửa phòng trang điểm mở ra.

Quý Vãn Tu trợn mắt bước vào, nói với thợ trang điểm: "Cà vạt bị lỏng rồi, mau giúp tôi chỉnh lại."

Ánh mắt anh nhanh chóng lướt qua Sư Nam. Dừng lại một chút, anh ta bước tới, véo má cậu, hỏi: "Xong rồi à?"

Sư Nam ngoan ngoãn gật đầu.

Nếu nói thật lòng từ sâu trong trái tim, thực ra Quý Vãn Tu là người phản đối nhất với việc tổ chức đám cưới.

Đối với những người bình thường, đám cưới là biểu tượng cho tình yêu đi tới cái kết viên mãn. Nhưng đối với Quý Vãn Tu, đám cưới chỉ là một buổi tiệc xã giao.

Mà còn là phiên bản tăng cường nữa.

Nhưng mà...

Anh cúi đầu nhìn Sư Nam, người đang gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, trên mặt mang nụ cười hạnh phúc mà chính anh cũng không nhận ra. Anh nắm lấy ngón tay của Sư Nam, đặt lên môi hôn nhẹ, nói: "Nam Nam, chiều nay... á chết tiệt, cô đang siết cổ tôi đấy!!!"

Quý Vãn Tu tức giận nhìn thợ trang điểm, "Cô định siết chết tôi đấy à!!!!"

"Xin lỗi, xin lỗi, Tổng giám đốc Quý!" Thợ trang điểm luống cuống xin lỗi, "Cổ anh to quá."

Quý Vãn Tu: "..."

Sư Nam: "Hahahahahahahahaha!"

***

Địa điểm tổ chức đám cưới được sắp xếp tại một công viên bên hồ ở ngoại ô thành phố. Cái hồ này trước đây xây dở dang rồi bị bỏ hoang, mấy năm sau được Quý Vãn Tu tiếp nhận. Hiện tại, công viên vẫn chưa chính thức mở cửa, nhưng đã được anh tận dụng làm nơi tổ chức đám cưới.

Giữa trưa, ánh nắng rực rỡ nhưng không quá chói chang. Sư Nam khoác tay Quý Vãn Tu, chậm rãi tiến vào lễ đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!